Quyền và chưởng va chạm nhau, Vương Đằng và Nguyên Mục cùng văng ra ngoài, cách xa mấy nghìn mét, xa xa đối diện nhau.
Cả hai đều thở dốc, hiển nhiên trận va chạm vừa rồi đã khiến cả hai tiêu hao lớn.
Nguyên Mục nhìn chằm chặp vào Vương Đằng, có chút không thể tin.
Người này đã trải qua trận đấu với chín võ giả thiên tài lại vẫn đủ sức chiến đấu với hắn mà không bị rơi vào thế yếu, sao có thể như vậy được?
Nguyên lực của đối phương rốt cuộc có bao nhiêu?
Nếu chỉ là một võ giả cấp Vũ Trụ bình thường thì chỉ e giờ phút này đã cạn khô nguyên lực rồi.
Hơn nữa, hắn đã kích hoạt ‘Tinh Thần Thánh thể’ mà vẫn không thể làm gì đối phương, chuyện này khiến Nguyên Mục vô cùng bức bối, đáy lòng càng thêm chấn động.
Tên này, chẳng lẽ thật sự có thể sánh vai với người anh kia của hắn thời trẻ hay sao?
Đó vẫn là mục tiêu mà hắn hằng theo đuổi, giờ lại nhìn thấy trên người một thiên kiêu khác, quả là quá đỗi châm chọc.
“ ‘Tinh Thần Thánh thể’ này của ngươi cũng thú vị đấy!” Vương Đằng xoa bóp nắm đấm đau nhức, nói.
Sắc mặt Nguyên Mục có phần khó coi, giọng điệu thản nhiên của đối phương hệt như đang sỉ nhục ‘Tinh Thần Thánh thể’ vậy.
“Nhưng vẫn chưa đủ mạnh đâu, ‘Tinh Thần Thánh thể’ của ngươi có thể mạnh hơn nữa được không? Nếu không, ta phải ra tay thật đấy.” Vương Đằng thản nhiên nói.
“Cái gì?”
Mọi người nghe thấy lời Vương Đằng nói thì đều kinh ngạc không thôi.
Đã đến mức độ này rồi mà Vương Đằng còn chưa dốc toàn lực ư?
Đùa thôi phải không!
Nguyên Mục nhíu mặt mày lại, ánh mắt nhìn Vương Đằng chằm chằm, lạnh lùng nói: “Có thủ đoạn gì ngươi cứ việc tung ra đi.”
“Được!”
“Đây là ngươi nói đấy nhé!”
Vương Đằng mỉm cười, ngay lập tức, trong cơ thể hắn dâng lên loại dị hỏa thiên địa thứ hai, lửa Vạn Thú Chân Linh!
Phừng!
Sau ngọn lửa màu xanh, một ngọn lửa đỏ rực khác bùng lên.
Nhiệt độ nóng rẫy lập tức thổi bừng không trung, vặn vẹo cả không gian.
Ngọn lửa đỏ rực và ngọn lửa xanh lam đồng thời quấn quýt trên cơ thể Vương Đằng, hai ngọn lửa ngang bằng nhau, mỗi bên chiếm một nửa, chiếu rọi không trung, khiến Vương Đằng như một vị quân vương của hỏa diễm.
Từng vảy rồng rực lửa đỏ bắt đầu xuất hiện, giao thoa với những vảy rồng màu xanh đã tồn tại từ trước, trông hết sức kỳ dị.
Khí thế đáng sợ cũng bộc phát trên người Vương Đằng, khiến khuôn mặt Nguyên Mục không khỏi lộ ra sự hoảng sợ và kinh hãi.
Vương Đằng lại mạnh hơn!
Hắn lại mạnh hơn nữa!
Chuyện này sao có thể?
Uỳnh!
Vương Đằng biến mất tại chỗ, khi Nguyên Mục vẫn chưa kịp phản ứng thì chỉ thấy bụng đau điếng, một búng máu văng ra, cảnh vật hai bên đồng loạt lùi về phía sau.
“Tinh Thần Thánh thể của ngươi đến tình trạng này sao? Cũng chỉ có thế thôi!”
Khóe môi Vương Đằng cong lên, bước về phía trước từng bước một, rồi lại biến mất tại chỗ, sau đó xuất hiện ở hướng Nguyên Mục bay ra, giáng một quyền nữa.
Quần áo bên ngoài cơ thể Nguyên Mục đã rách bươm, cơ thể cường tráng đã xuất hiện vết nứt toác, từng vết máu hiện lên trên thân thể hắn.
Phụt!
Một ngụm máu đào nữa phun ra, hắn rơi rầm xuống đất.
Mặt đất rung chuyển, bụi mù cuộn lên cao, Nguyên Mục bị đập mạnh xuống đất, cả người bê bết máu, vô cùng chật vật.
“Cái gọi là Tinh Thần Thánh thể này, quá yếu!” Vương Đằng nhìn xuống, khinh miệt nói.
Rất nhiều người bàng hoàng không nói lên lời.
Tinh Thần Thánh thể lại bị Vương Đằng đánh thành như vậy?
“Ngông cuồng!”
“Ngươi có tư cách gì coi thường Tinh Thần Thánh thể!”
Nguyên Mục nằm trên mặt đất đột nhiên trợn mắt, hào quang trắng bạc trong hai tròng mắt càng trở nên mãnh liệt, không cam lòng rống lên:
“Tinh! Thần! Thánh! Thể!”
Uỳnh!
Từng tia sáng bắn ra từ khắp các khiếu huyệt trên người hắn, hệt như có một ngôi sao thực sự đang chứa trong cơ thể hắn, vô cùng thần kỳ!
Cùng lúc đó, hiện tượng ngôi sao hư không lúc trước lại xuất hiện trên đỉnh đầu Nguyên Mục.
Một nguồn lực lượng lĩnh vực lạ lùng lẳng lặng tỏa ra trong đó.
Hình ảnh ngôi sao hư không này chính là lĩnh vực của Nguyên Mục!
Hắn lao ra khỏi mặt đất, vì đang thương nặng nên mồm không ngừng nôn ra máu, nhưng hắn không quan tâm, vẫn tung ra một chưởng, được ăn cả ngã về không.
Chưởng ấn khủng khiếp hình tạo, vùng dị tượng ngôi sao hư không kia như ngưng tụ hết vào trong chưởng ấn này.
Ánh mắt Vương Đằng đông lại, trong mắt hắn, chưởng ấn kia như ẩn chứa cả tinh không khổng lồ, trấn áp mọi thứ.
Lĩnh vực lục giai!
Rõ ràng Nguyên Mục nắm giữ lĩnh vực lục giai!
Hơn nữa, còn là lĩnh vực hỗn hợp của ba loại thuộc tính khác nhau dung hợp làm một, không phải một lĩnh vực thường thấy!
Thậm chí, từ bên trong lĩnh vực kia, hắn còn cảm nhận được lực căn nguyên!
Hiển nhiên, là thiên kiêu đầu bảng Tân Nhân, Nguyên Mục chẳng những nắm giữ lĩnh vực hỗn hợp lục giai mà còn sở hữu cả một tia lực quy tắc căn nguyên.
Điều khiến Vương Đằng rất ngạc nhiên là cảm ngộ quy tắc căn nguyên của Nguyên Mục chí ít cũng đạt tới trình độ nhất giai hậu kỳ, không phải nhất giai trung kỳ như mấy người Lục Thiên có thể sánh bằng.
Vẻ mặt Vương Đằng trở nên nghiêm túc, Nguyên Mục này có thể lên vị trí đệ nhất bảng Tân Nhân, quả là không thể xem thường.
Một chưởng này, hắn nhất định phải cẩn thận đối phó.
Ầm!
Vương Đằng không chút do dự, thi triển Ngũ Hành quyền.
Lĩnh vực ngũ hành dung nhập vào trong quyền ấn, lĩnh vực ngũ hành của hắn đều đã vượt qua lục giai, trong đó ‘lĩnh vực Kim’ và ‘lĩnh vực Thổ’ đã tới thất giai.
Nhưng vì lĩnh vực của Ngũ Hành quyền nhất định phải cân bằng nên Vương Đằng chỉ bộc phát lĩnh vực ngũ hành lục giai.
Khi có sự gia nhập của lĩnh vực ngũ hành, Vương Đằng tiếp tục dung nhập lực căn nguyên vào đó, cũng là nhất giai hậu kỳ!
Cảm ngộ căn nguyên ngũ hành của hắn đã đạt nhị giai, nhưng lúc này sử dụng lực căn nguyên ngũ hành nhất giai hậu kỳ là đủ rồi.
Nguyên Mục chỉ có ba loại nguyên lực, mà hắn có đủ nguyên lực Ngũ hành.
Cao thấp rõ ràng!
Bùm! Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!
Một quyền ấn ngũ sắc đón lấy chưởng ấn tinh thần của Nguyên Mục, lập tức vang rền lên tiếng nổ khủng khiếp, dư chấn nguyên lực đáng sợ quét sạch không trung.
Tất cả mọi người đều sững sờ!