Thái Bối Sa nghe thấy động tĩnh truyền đến từ phía dưới, không nhịn được nhìn xuống, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.
“Ta đi trước!” Vương Đằng mỉm cười, trực tiếp vượt qua từ bên cạnh nàng.
Đồng tử trong mắt Thái Bối Sa co rụt lại, tốc độ của tên này sao lại nhanh như vậy? Chẳng lẽ núi Thần Không không có chút ảnh hưởng nào đối với hắn sao?
Bọn họ không biết, Vương Đằng đã nắm giữ huyền bí của núi Thần Không, lúc này mỗi một nơi hắn đi qua, đều là điểm giao nhau của phù văn núi Thần Không, tuy rằng loại lực giam cầm này vẫn tồn tại, nhưng nhỏ hơn những người khác không ít.
Cộng thêm thiên phú kinh khủng đó của Vương Đằng, đương nhiên tốc độ sẽ nhanh hơn bọn họ rất nhiều.
.......
Xôn xao!
Trên quảng trường điện Tinh Không, mọi người thoáng chốc ồ lên một mảnh.
Vương Đằng đột nhiên bùng nổ, hiển nhiên ngoài dự đoán của mọi người, rất nhiều người vốn cho rằng Vương Đằng sắp không được rồi, ít nhất rất khó vượt qua thiên tài phía trước, kết quả lại là cuối cùng hắn mới bùng nổ, không biết trước đó hắn rốt cuộc đang làm gì.
Trên bầu trời, ánh mắt viện trưởng lộ ra vẻ kỳ dị, nói: “Xem ra thật sự bị hắn phân tích ra rồi.”
“Hắn phân tích ra núi Thần Không?!!” Cường giả cấp Bất Hủ bốn phía đều kinh ngạc, hơi khó có thể tin, nhưng giờ phút này tốc độ của Vương Đằng rõ ràng có vấn đề, không giống như tốc độ của người thật sự bước vào núi Thần Không.
“Chẳng lẽ Vương Đằng này còn là một phù văn sư?” Không ít người suy đoán.
“Cho dù là phù văn sư cấp Thánh, cũng rất khó phân tích núi Thần Không nhỉ, Vương Đằng chắc chắn không đạt đến cảnh giới đó, làm sao hắn làm được?” Một tôn giả cấp Bất Hủ khác nghi hoặc nói.
“Thằng nhóc này thật sự khiến cho người ta bất ngờ.” Chân Thần trên vương tọa hỏa diễm cảm thán nói.
Đối với những cường giả này, đã rất ít chuyện có thể khiến cho bọn họ cảm thấy kinh ngạc, huống chi chỉ là một đám học viên mới mà thôi, cho dù thiên phú rất cao, cũng không đến mức khiến cho bọn họ quá kinh ngạc.
Nhưng Vương Đằng lại lần nữa làm cho những cường giả này cảm thấy giật mình, cho dù là thuộc tính toàn hệ trước đó, hay phân tích núi Thần Không hiện tại, đều là chuyện đủ khiến bọn họ cảm thấy kinh ngạc.
Hai việc đồng thời xuất hiện trên người một người, càng làm cho người ta khó có thể tin.
Thiên phú của Vương Đằng này quả thật khá yêu nghiệt!
Từng chuyện làm cho độ chú ý của bọn họ đối với Vương Đằng không ngừng tăng lên, giờ phút này gần như ánh mắt của tất cả cường giả đều tập trung trên người Vương Đằng, vài vị thiên tài còn lại khác ngược lại giống như làm nền.
Đám người Nguyên Mục, Chúc Long Sơn còn không biết sự thật tàn khốc này, vẫn cực kỳ ra sức trèo lên núi Thần Không.
Vương Đằng nhìn thấy bóng dáng của Phong Mạch, ung dung vượt qua.
Phong Mạch tưởng ai, lúc nhìn thấy Vương Đằng, sắc mặt lập tức cứng đờ, giống như gặp quỷ.
Kế tiếp, Vương Đằng bắt đầu điên cuồng vượt qua.
Một đám thiên tài bị Vương Đằng vượt qua, Bách Xuyên Lưu, Borret, Lục Thiên v.v..., từng người bị hắn ném lại phía sau.
“Vương Đằng!”
Lúc Borret và Vũ Vân Tiên nhìn thấy Vương Đằng, hiển nhiên cũng sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh lộ ra chút thoải mái.
Thiên phú của Vương Đằng không thể nghi ngờ, lúc này đuổi tới, mới phù hợp với biểu hiện trước kia của hắn.
Nhưng tốc độ của Vương Đằng cũng khiến cho bọn họ cảm thấy khiếp sợ, quá nhanh, tên này sao có thể nhanh như vậy?
Chẳng lẽ núi Thần Không không có chút ảnh hưởng nào đối với hắn?
Giờ này phút này, Vương Đằng hoàn toàn trở thành một phong cảnh xinh đẹp trên núi Thần Không.
Quá nổi bật!
Khi tất cả mọi người sắp đạt tới cực hạn, mỗi một bước đều có vẻ cực kỳ gian nan, có một người lại giống như con husky mới vừa tỉnh ngủ, bắt đầu vui mừng nhảy nhót.
Tình hình này, khiến cho người ta chấn động, đồng thời cũng khiến người khác dở khóc dở cười.
Ánh mắt Lục Thiên lóe lên, hắn nhìn bóng dáng Vương Đằng đang đi xa, thở dài trong lòng.
Niềm kiêu hãnh của hắn chịu đả kích trước mặt người này.
Vương Đằng tiếp tục trèo lên, chẳng qua lần này qua rất lâu, nhưng không nhìn thấy bóng người khác, khiến hắn hơi kinh ngạc.
“Xem ra không còn lại mấy người!” Hắn không khỏi nói thầm một câu.
“Ngay cả đám người Vũ Vân Tiên, Lục Thiên đều bị ngươi vượt qua, phía trên chắc chắn chỉ còn lại hai ba người.” Viên Cổn Cổn nói.
Vương Đằng gật đầu.
Hai tiếng sau, rốt cục Vương Đằng nhìn thấy một bóng người.
Vu Yển đang cắn răng kiên trì, đột nhiên cảm giác được có động tĩnh truyền đến từ phía sau, không khỏi quay đầu nhìn lại.
“Vu Yển huynh, nhớ kỹ lời trước đó nha.” Vương Đằng nhìn đối phương, nhếch miệng cười.
“.......” Vu Yển.
Đcm sao tên khốn này lên đây?
Hắn cho rằng Vương Đằng đã từ bỏ rồi, không ngờ lúc hắn sắp không chống đỡ được, Vương Đằng lại xuất hiện.
Khuôn mặt tươi cười tiện tiện đó, làm cho hắn hận không thể bẻ một hòn đá trên núi Thần Không đập xuống.
Vương Đằng rất nhanh đã đuổi kịp, đi song song với Vu Yển.
“Vừa nãy ngươi làm gì ở dưới đó?” Vu Yển nhìn thấy tốc độ của Vương Đằng, đồng tử không nén nổi co lại, không khỏi hỏi.
Tên này rõ ràng có thừa lực, nhưng tới hiện tại mới đuổi theo.
“Ta đây để các ngươi trèo trước, bằng không ngay từ đầu các ngươi đã thua, không có bao nhiêu ý nghĩa.” Vương Đằng thản nhiên nói.
Vu Yển đầu đầy vạch đen, đau trứng vô cùng, hắn hít sâu mấy hơi, mới nhịn xuống xúc động muốn đập người.
“Đáng tiếc các ngươi vẫn quá chậm, ta chờ nửa ngày, các ngươi mới đi đến đây.” Vương Đằng thở dài, lắc đầu, nói: “Bỏ đi, ta vẫn nên sớm lên đỉnh một chút về nhà ăn cơm vậy.”
“Đi đây!”
Bóng dáng Vương Đằng biến mất rất nhanh trước mắt Vu Yển, quả nhiên tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, vung ống tay áo lên, không mang theo một đám mây.
“.......” Biểu cảm trên mặt Vu Yển giống như táo bón, hắn im lặng nửa ngày, mới phun ra một chữ: “Mọe!”
“Ha ha ha.......” Viên Cổn Cổn cười ha hả trong đầu Vương Đằng: “Vương Đằng ngươi quá tệ rồi, vừa nãy ngươi không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, thật sự rất thú vị.”
Vương Đằng mỉm cười, làm màu xong thì chạy, chuyện đó thật sự thích.