Nhưng Vu Yển này chính là “thiếu ăn đòn”, nếu Vu Minh giao đối phương cho hắn, hắn cũng chỉ có thể cố mà dạy dỗ một chút.
Quá trình trèo lên buồn tẻ còn đang tiếp tục, ba tiếng sau, phía trước xuất hiện bóng dáng Chúc Long Sơn, cơ thịt cả người hắn nhô lên, trán đầy mồ hôi, nhưng vẫn đang cắn răng kiên trì, đôi mắt chớp lên ánh sáng màu đỏ sậm, giống như có một cột nham thạch nóng chảy sắp phun ra.
Điều này khiến cho Vương Đằng cực kỳ bất ngờ. Bàn về thực lực, Chúc Long Sơn chắc chắn không bằng Vu Yển, nhưng không ngờ trên núi Thần Không hắn lại trèo cao hơn Vu Yển nhiều.
Vương Đằng có chút nhìn hắn với cặp mắt khác xưa, nhưng nên vượt qua thì vẫn phải vượt qua, hắn trèo lên rất nhanh, mỉm cười với Chúc Long Sơn.
Chúc Long Sơn hơi ngơ ngác, có phải hắn xuất hiện ảo giác không?
Vậy mà có thể nhìn thấy người không muốn nhìn thấy nhất ở chỗ này.
“Vương Đằng!”
Một giọng nói hơi khàn khàn truyền ra từ trong miệng Chúc Long Sơn.
“Ngươi trèo còn chưa đủ nhanh nha.” Vương Đằng thản nhiên nói một câu, đã trực tiếp vượt qua.
Cuối cùng Chúc Long Sơn xác định đây không phải ảo giác. Hắn cắn chặt răng, muốn đuổi theo bóng dáng của Vương Đằng, nhưng tốc độ của Vương Đằng làm cho hắn cảm thấy vô lực, trong lòng vô cùng ngạc nhiên.
Rõ ràng đã tới nơi này, làm sao tốc độ của Vương Đằng còn có thể duy trì nhanh như vậy?
Vấn đề này, không chỉ hắn có, thiên tài trước đó gặp qua Vương Đằng, cũng đều có, đáng tiếc bọn họ hoàn toàn không biết vì sao có thể như thế.
“Đáng ghét!” Chúc Long Sơn thấy Vương Đằng biến mất ở trước mắt, đáy lòng lập tức hiện ra chút không cam tâm, không nhịn được đập một quyền trên vách núi.
.......
“Một người cuối cùng!”
“Chỉ còn lại một Nguyên Mục cuối cùng, dựa theo xu hướng này, chắc là Vương Đằng có thể vượt qua rất nhanh.”
“Tên này cũng quá biến thái rồi, mới bao lâu, đã vượt qua nhiều võ giả thiên tài như vậy, chẳng phải trước đó Vương Đằng đang chơi đùa sao?”
.......
Trên quảng trường điện Tinh Không, mọi người thấy Vương Đằng vượt qua Chúc Long Sơn, cũng không cảm thấy bất ngờ, nhưng vẫn không nhịn được thấp giọng bàn luận.
Sắc mặt Ockham hơi âm trầm, sự bùng nổ phía sau của Vương Đằng hoàn toàn ngoài dự đoán của hắn.
Với tốc độ của thằng nhóc này, Nguyên Mục chưa chắc có thể thắng ổn.
Thậm chí có khả năng lớn, sẽ thất bại!
Đây không phải kết quả hắn muốn nhìn thấy. Nguyên Mục đã thất bại trên bảng Tân Nhân, nếu hiện tại Vương Đằng còn thắng Nguyên Mục trên núi Thần Không, ý nghĩa là thiên phú của đối phương thật sự hơn Tinh Thần Thánh thể.
Nhưng uy danh của Tinh Thần Thánh thể tạo ra, nếu thua trên tay Vương Đằng này, tất nhiên sẽ dấy lên một đợt sóng to gió lớn, chỉ e sẽ khiến cho người ta không thể chấp nhận được.
Nắm tay của Ockham không tự giác đã siết chặt lại, trước đó hắn cảm thấy Nguyên Mục nhất định có thể thắng Vương Đằng, hiện tại gần như sắp bị vả mặt.
Đám người viện trưởng thật ra không chút bất ngờ đối với kết quả như vậy, bọn họ càng muốn biết Vương Đằng có thể lên đỉnh hay không.
Về phần Nguyên Mục dẫn đầu trước đó, rất nhiều người cảm thấy đáng tiếc, người mang Tinh Thần Thánh thể, thiên phú đương nhiên không tồi, đáng tiếc vẫn sắp bị tên yêu nghiệt Vương Đằng này áp chế.
Trên núi Thần Không, Nguyên Mục ở vị trí cao nhất, lúc này hắn không thể không dừng lại nghỉ ngơi, sau đó lại không nhịn được nhìn xuống phía dưới.
Hắn đã sắp đến cực hạn, không biết người phía sau như thế nào?
Vương Đằng không đuổi lên kịp rồi nhỉ!
Tới lúc này, trên mặt Nguyên Mục mới rốt cục lộ ra ý cười, nhưng thu liễm lại rất nhanh. Hắn nhìn phía đỉnh đầu, nhíu mày.
Cách đỉnh núi dường như còn một khoảng cách rất dài!
Ngọn núi này cho hắn cảm giác, quá quỷ dị, đỉnh núi rõ ràng ngay trước mắt, nhưng cho dù hắn trèo lên như thế nào, lại không cách nào tới gần.
Buồn tẻ, vô vị, còn có mục tiêu không thể với tới, điều này đối với nội tâm mỗi một người trèo lên, đều là một loại tra tấn khó chịu đựng.
Cho dù là người có tâm chí kiên định như Nguyên Mục, đối mặt với núi cao khó có thể vượt qua như thế, đáy lòng cũng không nén nổi sinh ra chút nhụt chí.
Chẳng lẽ cứ bỏ cuộc như vậy sao?
Nguyên Mục hít một hơi thật sâu, ánh sáng trong mắt lại kiên định, điều chỉnh tốt tâm trạng, tiếp tục trèo lên phía trước.
Nhưng chính vào lúc này, một bóng người lặng yên không một tiếng động xuất hiện phía sau Nguyên Mục.
Lần này Vương Đằng cố ý giảm âm thanh tới mức thấp nhất, chuẩn bị cho Nguyên Mục một “Niềm vui bất ngờ”!
Hắn lặng lẽ tới gần phía sau Nguyên Mục, đối phương không chút phát hiện, còn đang trèo lên hết sức chuyên chú.
Nếu ở thế giới bên ngoài, với khoảng cách gần như thế, Nguyên Mục đã sớm phát hiện Vương Đằng.
Nhưng trong núi Thần Không này, mọi thứ đều bị hạn chế, cộng thêm Nguyên Mục vốn tiêu hao quá lớn, bởi vậy căn bản không phát hiện được Vương Đằng.
Trên quảng trường điện Tinh Không, rất nhiều người nhìn thấy Vương Đằng rón ra rón rén tới gần Nguyên Mục, sắc mặt đều hơi kỳ quái.
Tên này muốn làm gì?
Sắc mặt Ockham khẽ biến, ánh mắt nhìn chằm chằm Vương Đằng.
Thật sự bị đuổi kịp rồi!
Hơn nữa nhìn dáng vẻ đối phương, hình như cực kỳ thoải mái, gương mặt không có chút vẻ gian nan, chứng minh hắn chắc chắn còn chưa đạt tới cực hạn.
Trái lại, tuy rằng Nguyên Mục còn đang kiên trì, nhưng ai cũng có thể nhìn ra được, hắn đã là nỏ mạnh hết đà.
Hai người cao thấp phân rõ!
Trên núi Thần Không.
Cuối cùng Vương Đằng đi đến phía dưới Nguyên Mục, miệng phát ra một tiếng cực kỳ đột ngột: “Hế lô!”
Nguyên Mục căn bản không ngờ có thể nghe được âm thanh khác ở chỗ này, tay lập tức run lên, suýt chút nữa lăn xuống từ trên núi, sắc mặt trắng bệch, trái tim kinh hoàng.
Nguy hiểm thật!
Lòng hắn còn sợ hãi thở dài ra một hơi, sau đó cúi đầu nhìn lại, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Chỉ thấy một bóng người xuất hiện ở phía dưới hắn, đang cười hì hì nhìn hắn.
“Vương Đằng!”
Đồng tử Nguyên Mục co rụt lại, sắc mặt càng trở nên khó coi.
Vì sao hắn có thể ở đây?
Tình huống này hoàn toàn vượt qua dự đoán của Nguyên Mục.