Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2735 - Chương 2735. Leo Lên Đỉnh Núi, Ta Là Đỉnh! (3)

Chương 2735. Leo lên đỉnh núi, ta là đỉnh! (3)
Chương 2735. Leo lên đỉnh núi, ta là đỉnh! (3)

Hắn vẫn cảm nhìn thấy mình mới là người có thiên phú cao nhất trong học viên khoá này, nhưng hiện tại Vương Đằng lại trèo lên, chỉ cách hắn không xa.

Điều này không phải nói rõ thiên phú của Vương Đằng tương đương với hắn sao?

Thỏa mãn một chút thú vui xấu xa của mình, Vương Đằng không nói thêm gì nữa, trực tiếp lướt qua Nguyên Mục với tốc độ cực nhanh, trèo lên phía trên.

Sắc mặt Nguyên Mục khẽ biến, đồng tử kịch liệt co rút lại hai lần.

Làm sao có thể?

Vì sao rõ ràng đã tới độ cao này, Vương Đằng còn thoải mái như thế? Không giống như người đã trèo mười ngày chút nào.

“Bái bai! Ngươi từ từ đi, ta đi trước một bước!” Giọng nói của Vương Đằng truyền đến từ phía trên.

Nguyên Mục ngẩng đầu nhìn đi, chỉ thấy Vương Đằng lại quay đầu lại, hắn khoát tay, dáng vẻ cực kỳ thoải mái.

“.......”

Nguyên Mục lập tức nghiến răng nghiến lợi, muốn tăng nhanh tốc độ đuổi theo Vương Đằng, nhưng hắn lại đánh giá cao tình trạng của bản thân, dưới chân không ổn định, chẳng những không đuổi kịp, ngược lại còn trượt xuống một khoảng.

Rất nhiều người nhìn thấy một cảnh như vậy, đều không khỏi đổ mồ hôi lạnh thay Nguyên Mục.

Quá nguy hiểm!

Hơi vô ý, vừa nãy Nguyên Mục sẽ trực tiếp ngã xuống, độ cao trước đó trèo đến hoàn toàn là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Đám người Đồng Ân không khỏi hơi đồng tình với Nguyên Mục, tên này đụng phải Vương Đằng, bị ép chặt.

“Đáng ghét!”

Ánh mắt Nguyên Mục lộ ra vẻ không cam lòng mãnh liệt, hắn cắn chặt hàm răng, gân xanh trên trán nổi lên từng sợi, gương mặt anh tuấn lạnh lùng đó, giờ phút này lại có vẻ hơi dữ tợn.

Hắn không bỏ cuộc, từng bước đuổi theo bóng dáng của Vương Đằng, nhưng lại tuyệt vọng nhìn Vương Đằng càng ngày càng xa.

Cái gì là tuyệt vọng!

Chính là đây!

Vốn tưởng rằng đối phương không bằng mình, kết quả phát hiện đối phương gần như căn bản không xem hắn là đối thủ.

Bởi vì chênh lệch quá lớn, hắn hoàn toàn không đuổi kịp cả bóng dáng của đối phương.

Sự suy sụp xuất hiện trong đáy lòng Nguyên Mục.

Từ khi vào đời tới nay, lần đầu tiên hắn chịu đả kích lớn như thế.

Vương Đằng cũng không biết mình tạo thành đả kích bao lớn cho Nguyên Mục, hắn vẫn trèo lên đỉnh núi, hiện giờ dường như chỉ còn lại một mình hắn, trước mặt không còn ai ngăn cản bước chân của hắn.

Chỉ có đỉnh núi giống như một vị Thần cao cao tại thượng kia, quan sát người trèo lên là hắn.

Mà việc Vương Đằng phải làm hiện tại chính là chinh phục ngọn núi này, chinh phục tuyệt đỉnh này!

“Ta muốn xem thử ngươi có thể ngăn cản bước chân của ta hay không.” Vương Đằng lặng lẽ cười trong lòng, sắc mặt cực kỳ bình thản.

Thân thể hắn giống như một thần viên vô cùng linh hoạt trên vách núi Thần Không, mỗi một lần lướt qua, đều có thể vượt qua khoảng cách cực lớn.

Trên quảng trường điện Tinh Không, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Vương Đằng, sắc mặt chấn động tới cực hạn.

“Tốc độ thật nhanh!”

“Vì sao tốc độ của hắn vẫn nhanh như vậy? Chẳng lẽ hắn không biết mệt sao?”

“Đm! Tên này bật hack à!”

“Báo cáo! Ta phải báo cáo! Tên này chắc chắn gian lận.”

“Cứ tiếp tục như vậy, hẳn là Vương Đằng có thể tới đỉnh núi nhỉ?”

“.......”

Một đám người lập tức im lặng, đúng vậy, dựa theo tốc độ trèo lên như vậy, e rằng Vương Đằng thật sự có khả năng rất lớn lên tới đỉnh.

Đó là chuyện ngay cả Phán quyết cũng không làm được?

Vương Đằng có thể làm được sao?

Mọi người không dời mắt nhìn chằm chằm bóng dáng của Vương Đằng, nhìn hắn từng bước tiếp cận đỉnh núi Thần Không, tất cả đều không tự chủ ngừng thở.

Vương Đằng có thể sáng tạo kỳ tích hay không?

Thời gian trôi qua, lại thời gian một ngày trôi qua.

Ngay lúc tất cả mọi người đều đang chú ý Vương Đằng, Nguyên Mục cũng đã tới cực hạn, ý thức hắn đã mơ hồ, nhưng còn đang trèo lên theo bản năng, cánh tay vươn ra, đã không bắt được vách núi, trực tiếp rơi xuống.

Hắn cố gắng mở to mắt, nội tâm tràn ngập không cam lòng, cảnh vật hai bên nhanh chóng lui về, hắn cực lực nhìn phía đỉnh núi.

Đỉnh núi còn đang ở đó!

Nhưng hắn cũng đã không còn cơ hội.

Hắn muốn tìm kiếm bóng dáng của Vương Đằng, nhưng ngay cả bóng dáng của đối phương cũng không nhìn thấy.

Không cam lòng!

Trận này, hắn hoàn toàn bị bại bởi tên đó, rốt cuộc không tìm thấy bất kì cớ nào để phản bác.

Thực lực không bằng, thiên phú cũng không bằng!

Ở trước mặt đối phương, hắn còn có kiêu ngạo gì đáng nói?

“Tinh thần này đáng khen ngợi!” Viện trưởng lắc đầu, bàn tay to vung lên, lúc Nguyên Mục sắp ngã trên mặt đất, khiến hắn biến mất trong núi Thần Không.

Hai tồn tại cấp Chân Thần gật đầu, lại lắc đầu, nếu đặt vào lúc bình thường, cho dù Nguyên Mục này không cách nào trèo lên tuyệt đỉnh, nhưng cũng đủ chói mắt.

Nhưng hiện giờ có châu ngọc Vương Đằng ở phía trước, ánh sáng của Nguyên Mục hoàn toàn bị che lấp.

Thử hỏi trước mặt một mặt trời chói mắt, ánh sáng của ngôi sao tầm thường, làm sao có thể khiến cho người khác chú ý chứ.

Rất nhiều cường giả cấp Bất Hủ rục rịch, cường giả cấp Chân Thần chướng mắt, nhưng nếu bọn họ có thể thu Nguyên Mục làm đồ đệ, cũng không tệ lắm.

Về phần Vương Đằng, bọn họ đã hoàn toàn từ bỏ.

Thằng nhóc đó quá yêu nghiệt, hiện tại chắc chắn bị viện trưởng và tồn tại Chân Thần của học viện nhìn chằm chằm, không có bất cứ quan hệ gì với bọn họ.

Nguyên Mục bị đưa đến bên cạnh Ockham, sắc mặt đối phương âm tình bất định, nhưng vẫn lập tức lấy ra một viên đan dược cho Nguyên Mục ăn.

Không bao lâu, Nguyên Mục dần dần khôi phục ý thức, nhìn thấy tình hình bốn phía, không khỏi sửng sốt.

Hắn trở lại quảng trường điện Tinh Không rồi!

Lập tức chợt phản ứng lại, đúng rồi, hắn đã đến cực hạn, căn bản không cách nào trèo lên nữa, nội tâm chợt xuất hiện không cam lòng, sắc mặt hắn trở nên cực kỳ ảm đạm.

“Vương Đằng ra ngoài chưa?” Nguyên Mục hỏi.

“Hắn còn đang trong núi Thần Không.” Âm thanh của Ockham lạnh lùng nói.

“Còn đang bên trong!” Nguyên Mục giãy dụa bò lên, ánh mắt lập tức nhìn về phía núi Thần Không, quả nhiên tìm thấy bóng dáng Vương Đằng.

Sau đó sắc mặt của hắn chợt đại biến, bởi vì nhìn từ bên ngoài, Vương Đằng đã cực kỳ gần đỉnh núi Thần Không.

Tên đó thật sự sắp trèo đến đỉnh cao!

Hết chương 2735.
Bình Luận (0)
Comment