“Ha ha, trước kia những Nghị viên hội Trọng tài đến từ học viện tinh không đó, không phải đều bị cường giả hành tinh Ngũ Táng chúng ta đánh bại sao? Ta thấy những thiên kiêu của học viện tinh không đó cũng không lợi hại là bao.” Quy Táng Viêm nói.
“Tuy nói như thế, nhưng cũng phải trả cái giá không nhỏ.” Y Táng Tâm Nặc lắc đầu nói.
“Nghị viên tới đây hôm nay chỉ là một võ giả cấp Vũ Trụ, ta ngược lại muốn xem xem hắn có thể cho ta chút bất ngờ hay không, đến lúc đó ta sẽ cho hắn biết thực lực thiên kiêu của hành tinh Ngũ Táng chúng ta.” Vân Táng Kiêu lạnh giọng nói.
“Vân Táng Kiêu, lần trước giao thủ với ngươi, ‘Vân Táng kiếm pháp’ của ngươi đã luyện đến kiếm thứ năm, không biết hiện tại đang luyện kiếm thứ mấy?” Hoành Táng Mạc hỏi.
“Ngươi nghĩ thử xem?” Vân Táng Kiêu liếc hắn, nói.
“Ha ha, ta thực sự muốn thử xem.” Hoành Táng Mạc không hề yếu thế đáp trả.
“Người Nghị viên kia là của ta, các ngươi đừng nghĩ nữa, nhìn náo nhiệt đi.” Lúc này Quy Táng Viêm đột nhiên nói.
“Đùa à, loại cơ hội thành danh này, sao chúng ta lại tặng cho ngươi được.” Hoành Táng Mạc nói.
“Các ngươi nghĩ thực lực đám các ngươi có thể đối kháng với ta? Lần trước bại thế nào, đã quên rồi hửm?” Quy Táng Viêm cười khẩy nói.
“Cách lần giao thủ trước đã mấy năm, ngươi cho rằng chúng ta không có bất cứ tiến bộ nào sao?” Vân Táng Kiêu lạnh giọng nói.
Bên này nói chuyện cũng không cố ý giấu giếm, mấy người Vương Đằng tự nhiên nghe được rõ ràng rành mạch.
“Vương Đằng, hình như bọn họ xem ngươi thành đá kê chân để nổi danh rồi kìa, nếu đánh bại ngươi, không chừng bọn họ còn có thể nổi danh trong học viện tinh không, thực sự tính toán hay ghê.” Viên Cổn Cổn cười nói.
“Vậy phải xem bọn họ có thực lực đó hay không đã.” Vương Đằng không thèm để ý, khẽ cười nói.
“Ai da, các ngươi thật nhàm chán, mỗi lần chạm mặt nhau là đánh đánh đánh, không thể trò chuyện mấy chuyện thú vị sao?” Thủ Táng Thải Vân duỗi lưng một cái, đứng lên nói: “Không chơi với các ngươi nữa, ta tìm anh chàng đẹp trai bên cạnh tán gẫu đây.”
“...” Ba người Hoành Táng Mạc, Vân Táng Kiêu lập tức giật giật khóe mặt.
“Em Tâm Nặc có muốn đi cùng không? Ta thấy hình như ngươi cũng cảm thấy rất hứng thú với anh chàng đẹp trai kia.” Thủ Táng Thải Vân vừa nhìn về phía Y Táng Tâm Nặc, dí dỏm hỏi.
“Chỉ là một người đàn ông dáng dấp đẹp chút mà thôi, loại đàn ông này bình thường đều là bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa.” Quy Táng Viêm liếc qua Vương Đằng, khinh thường nói.
“Nhưng, đàn ông chỉ đẹp sao được, tên nhóc này vừa nhìn là biết không có thực lực gì, ta dùng một tay là có thể bóp chết.” Hoành Táng Mạc liếc nhìn Y Táng Tâm Nặc, vội vàng nói, dường như sợ nàng đáp ứng.
“Nông cạn!” Vân Táng Kiêu thốt hai chữ ra khỏi miệng, bày tò khinh thường Thủ Táng Thải Vân.
Vương Đằng: “...”
“Phụt ha ha ha ...” Viên Cổn Cổn trực tiếp cười phun.
Ánh mắt Tracy lập tức hơi kỳ quái.
Vương Đằng có hơi cạn lời, đây thật đúng là nằm cũng trúng đạn!
Chỉ là hắn làm sao cũng không nghĩ đến người phụ nữ đó thế mà lại chủ động tìm hắn tán gẫu, đây được xem là gì, phiền phức tìm tới cửa sao?
Thế nhưng, Y Táng Tâm Nặc lại gật đầu nói:
“Được!”
“Ngươi xem, chúng ta chính là nông cạn như vậy!” Thủ Táng Thải Vân cười nói với ba người Vân Táng Kiêu.
Sau đó, hai người Thủ Táng Thải Vân và Y Táng Tâm Nặc liền tay nắm tay đi tới bàn Vương Đằng, khiến ba người Vân Táng Kiêu lâm vào một mảnh yên tĩnh quỷ dị.
Quy Táng Thù bên cạnh không nhịn được muốn che mặt, ba ông anh này thật đúng là đủ thẳng!
Nhưng anh trai bên kia quả thực rất đẹp trai, ngay cả nàng cũng hơi muốn qua đó tán gẫu, ừm, chỉ là tán gẫu.
Nhưng nhìn thấy bộ dạng của ba người Vân Táng Kiêu, nàng cảm thấy nếu mình cũng chạy tới, chỉ sợ sẽ khiến bọn họ rất bi thương.
Thật rối rắm!
Vương Đằng bất đắc dĩ nhìn hai người Thủ Táng Thải Vân đi thẳng tới trước mặt mình, có chút đau đầu, nếu sớm biết như vậy thì đã biến thành bộ dạng bình thường.
Biến thành bộ dạng đẹp trai, chẳng qua là vì bình thường quen rồi, đồng thời như vậy cũng sẽ tiện làm việc, có đôi khi phải thừa nhận, đứng chung với người đẹp trai sẽ làm cho người ta rất thoải mái
Ai có thể nghĩ tới chỉ hơi đẹp trai chút xíu đã đưa tới thiên kiêu của hai gia tộc lớn.
Thật ra hắn cũng không biết, nguyên nhân Y Táng Tâm Nặc và Thủ Táng Thải Vân chủ động tới, ngoài bộ dạng của hắn ra, càng nhiều là vì khí chất của hắn.
Khí chất không phải dựa vào biến hóa hình dạng là có thể thay đổi, Vương Đằng trong bất tri bất giác vẫn sẽ toát ra một chút.
Các nàng rất tò mò về thân phận của Vương Đằng.
Hành tinh Ngũ Táng đã thật lâu chưa từng xuất hiện thanh niên tài tuấn sáng chói như vậy.
Lần này có thể đụng phải tại khách sạn Ngũ Táng, cũng coi như hữu duyên.
Hơn nữa các nàng nghi ngờ, người này không chừng là đến vì Nghị viên kia.
“Không để ý chúng ta ngồi đây chứ?” Thủ Táng Thải Vân nở một nụ cười quyến rũ với Vương Đằng, nói.
“Để ý!” Vương Đằng nói.
“Cảm ơn ... Ngươi nói cái gì?” Thủ Táng Thải Vân đang muốn kéo Y Táng Tâm Nặc ngồi xuống, đột nhiên phản ứng lại, cả người đều ngây ra, dường như cảm thấy mình đã nghe nhầm.
Tên này thế mà từ chối nàng!
Không nhầm chứ?
Là bộ dạng nàng gần đây không dễ nhìn, hay là kẻ trước mắt này đui mù rồi?
Y Táng Tâm Nặc cũng ngạc nhiên nhìn Vương Đằng, trong lòng có cảm giác hoang đường, các nàng chưa từng bị người khác từ chối, đây thật sự là lần đầu.
Những người khác xung quanh cũng tràn đầy kinh ngạc, tên này chẳng lẽ là cong?
“Rầm!” Hoành Táng Mạc sững sờ trong nháy mắt, sau đó lập tức đập lên bàn cái rầm, giận dữ nói: “Tên kia, đầu óc ngươi bị hỏng rồi à.”
“...” Vương Đằng.
Kịch bản này hình như có hơi không đúng, anh trai ơi.
Hắn đều từ chối, các ngươi không phải càng vui vẻ hơn sao? Sao lại tức giận vậy?
Tracy cạn lời đầy mặt, nhưng trong lòng đột nhiên yên tâm, loại trai thẳng này, nàng căn bản không cần lo đối phương có suy nghĩ làm loạn, hoàn toàn không thể nào.
“Vương Đằng, ngươi thật được!” Viên Cổn Cổn nói.