Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 2887 - Chương 2887. Nói Non Vô Biên! Nguyên Thú Ngũ Hành!

Chương 2887. Nói non vô biên! Nguyên thú ngũ hành!
Chương 2887. Nói non vô biên! Nguyên thú ngũ hành!

“Trấn áp toàn bộ thiên tài hành tinh Ngũ Táng?” Đám người Hoàng Táng Mạc liếc mắt nhìn nhau, không khỏi bật cười ha hả như thể nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm.

“Ngươi đang nói mình đấy hả? Thực lực chưa biết đến đâu nhưng mồm miệng thì lớn lối gớm, nếu ngươi có thể trấn áp tất cả thiên tài hành tinh Ngũ Táng chúng ta thì để ngươi giám thị cũng có ngại gì.” Quy Táng Viêm cười trào phúng nói.

“Vậy chúng ta cá cược, tại đất tổ này, nếu ta có thể trấn áp toàn bộ các ngươi thì các ngươi ngoan ngoãn nghe theo sự giám thị của ta, thế nào?” Phân thân Vương Đằng thản nhiên nói.

Mấy người Hoàng Táng Mạc, Quy Táng Viêm liếc nhìn nhau, lạnh lùng cười rồi gật đầu nói: “Được! Nhưng nếu ngươi bị chúng ta trấn áp thì đến từ đâu hãy cút về đấy.”

“Đương nhiên!” Phân thân Vương Đằng cười đáp.

Trong lúc mấy người trò chuyện thì các võ giả phía xa cũng phản ứng lại, bắt đầu quan sát bốn phía.

“Không ngờ lực hút bên trong đất tổ Ngũ Táng này lại kinh khủng đến thế, ngay cả võ giả cấp Vũ Trụ cũng bị áp chế.” Một võ giả tỏ ra nghiêm trọng nhìn về bốn phía, nói.

“Cẩn thận một chút, xem ra đất tổ Ngũ Táng này không đơn giản đâu.” Có người hét lên.

A!

A!

Grào!

Vừa dứt lời, bên dưới đã vang lên một loạt tiếng kêu thảm thiết, lẫn trong đó cả tiếng gầm rú của dã thú.

Nhiều người khẽ biến sắc, vội vàng nhìn lại, chỉ thấy bên trong đất tổ là một dãy núi non trùng điệp không thấy cuối, một con quái thú khổng lồ đang bổ nhào từ trong rừng rậm, đập bẹp mấy tên võ giả cấp Vũ Trụ chưa kịp hoàn hồn.

“Đó là?” Một số người tái xanh mặt mũi nhìn về khu rừng bên dưới.

“Hình như là tinh thú?” Có người nói.

“Có nhiều tinh thú cấp Vũ Trụ trở nên quá, chẳng lẽ đều là tồn tại ở trong dãy núi này sao?” Một số khác hoảng hốt nhìn tứ phía, trong mắt họ, dãy núi bên dưới như hóa thành một vùng đất tử vong.

Lúc này, một tiếng kêu chót tai chợt vọng ra từ không trung đằng xa, cả một vùng không nghịt như mây đen đang lan về phía này.

“Đậu má! Là tinh thú biết bay!”

Ở đây đều là võ giả cấp Vũ Trụ, thị lực hơn người, nháy mắt đã thấy rõ chân tướng của đám mây đen xa xa kia, sau đó thì lập tức sợ đến mức lạc cả giọng.

“Chạy mau!” Một tiếng hét truyền ra, các võ giả cần như không kịp suy nghĩ, tức tốc bay ra xa.

“Chúng ta cũng đi thôi!” Mấy người Y Táng Tâm Nặc đều biến sắc, không chút do dự, xoay người tức tốc bay ra xa.

Nhưng ở trong không gian này, lực hút quá lớn khiến tốc độ của họ chậm đi trông thấy, mà tốc độ của loài chim này thì lại quá đỗi kinh người, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp.

Không ít võ giả chậm chân bị đàn chim kia bao phủ, phát ra tiếng hét thảm thiết, họ liều mình giãy giũa, phát động công kích nguyên lực, nhưng tiếc rằng khi đối mặt với đàn tinh phú bay kết thành bầy này thì họ chỉ phản kháng được chốc lát rồi cũng táng thân tại chỗ.

“Lũ tinh thú này dã man thật!” Bản thể Vương Đằng nhìn thoáng ra sau lưng, ngạc nhiên nói.

“Đó không phải tinh thú, theo như ghi chép của gia tộc Ngũ Táng chúng ta thì đó là nguyên thú ngũ hành.” Y Táng Tâm Nặc giải thích.

“Nguyên thú ngũ hành?” Vương Đằng thoáng sửng sốt.

“Thực tế, cái gọi là nguyên thú ngũ hành chính là một sinh mệnh kỳ lạ do nguyên lực Ngũ hành ngưng tụ thành, chúng không có bao nhiêu linh trí, trình độ trí tuệ cùng lắm chỉ ngang với dã thú thông thường, chỉ có bản năng thuần túy, nhìn thấy tồn tại khác loài sẽ tấn công, nên bầy nguyên thú ngũ hành này vừa thấy chúng ta đã điên cuồng tấn công là vì thế.” Y Táng Tâm Nặc vừa bay vừa giải thích.

“Ra là thế.” Vương Đằng trầm ngâm gật đầu.

Lũ nguyên thú ngũ hàng này có hơi giống với Hỗn Độn thú mà Vương Đằng gặp ở trong bí cảnh Hỗn Độn của học viện tinh không, đều do năng lượng đặc biệt ngưng tụ thành, hơn nữa cũng chẳng có bao nhiêu linh trí đáng nói.

Nhưng rõ ràng Hỗn Độn thú cao cấp hơn, chúng do khí hỗn độn ngưng tụ này, bàn về mức độ mạnh mẽ thì nhất định Hỗn Độn thú phải mạnh hơn nguyên thú ngũ hành này.

Sắc mặt của hai người Hoàng Táng Mạc và Quy Táng Viêm bên cạnh đã sa sầm lại, Y Táng Tâm Nặc này thật là có gì cũng kể cho đối phương.

“Nếu anh Hàn được các vị gia chủ mời tới giúp chúng ta thì dĩ nhiên ta phải nói cho hắn biết những mối nguy hiểm bên trong đất tổ chứ.” Y Táng Tâm Nặc như nhận ra suy nghĩ của họ bèn nói.

“Ta cũng không phản đối.” Hoàng Táng Mạc nói trái lòng, nhưng vẫn có hơi bực bội, con bé này hết thuốc chữa thật rồi, đứng hết về phía đối phương, không để lại chút mặt mũi nào cho hắn.

“Vương Đằng, kế hoạch của ngươi đã thành công một nửa, nội bộ họ đã tan rã từ bên trong.” Viên Cổn Cổn giảo hoạt nói trong đầu Vương Đằng.

Vương Đằng không chớp mắt, nội tâm không dao động, cũng không đáp lời, như thể hắn không hề nghe thấy.

Cái gì mà tan rã từ bên trong, cứ làm như hắn tâm cơ lắm, hắn đã làm gì đâu.

Y Táng Tâm Nặc vốn đã không ưa đám Hoàng Táng Mạc, cũng đâu thể vì đối phương xấu trai thì trách hắn đẹp trai được.

“Chúng ta mau đi thôi, nguyên thú ngũ hành phía sau sắp đuổi kịp rồi!” Thủ Táng Thải Vân ngoái đầu nhìn lướt qua, vội vàng nói.

Mọi người nhìn lại, đồng tử co lại, không nhiều lời mà vội vàng gia tốc bay về phía xa.

Bầy nguyên thú ngũ hành loài bay này ráo riết đuổi theo sát sau lưng, nghị lực kinh người, không mảy may có ý định tha cho họ.

Các!

Chỉ chốc lát sau, một con nguyên thú ngũ hành cấp Vực Chủ đã đuổi tới, trong mồm nó ngưng tụ ra một quả cầu đỏ rực, tấn công về phía mọi người.

Bùm!

Tiếng nổ vang vọng trên không trung, quả cầu đỏ rực lập tức bắn ra, bay với tốc độ cực nhanh về phía mọi người.

Vừa mới tới gần, dao động nguyên lực khủng khiếp đã bùng ra càn quét, thậm chí trong đó còn ẩn chứa lực lượng lĩnh vực cực mạnh.

Công kích của nguyên thú ngũ hành này còn ẩn chứa cả lực lượng lĩnh vực!

Mọi người lập tức biến sắc.

“Tản hết ra!” Y Táng Tâm Nặc hô lên nhắc nhở.

Hết chương 2887.
Bình Luận (0)
Comment