“Làm, đương nhiên phải làm.” Vương Đằng thu cục gạch Phiên Lôi vào, cười nói.
Cơ hội kiếm tiền đang ở ngay trước mắt, huống hồ quầy hàng này ở chỗ tốt, có thể gặp chứ không thể cầu, tiếp theo đoán chừng sẽ không lấy được, sao hắn có thể bỏ qua cho cơ hội tốt như vậy chứ.
Không bao lâu, trên quầy hàng của Vương Đằng lại một lần nữa bay lên mùi thơm nồng đậm, khiến mọi người lập tức quên mất đoạn nhạc đệm trước đó, lại vùi đầu vào trong lòng linh thực.
Làm khó dễ với cái gì cũng được, nhưng nhất định không thể gây sự với cái miệng và dạ dày của mình.
Thời gian mấy tiếng trôi qua rất nhanh, người trên phố Linh Thực dần dần tản đi, mặc dù đối với võ giả, buổi tối không cần nghỉ ngơi, nhưng đâu ai rảnh cả đêm đều ăn chứ.
Bên chỗ Vương Đằng cũng thu quán, chuẩn bị trở về cùng đám người Tông sư Alfred.
“Hôm nay thật sự làm phiền các vị Tông sư.” Vương Đằng cười nói.
“Phiền toái cái gì, toàn bộ quá trình ta đều ăn.” Tông sư Alfred sờ bụng, giống như vô cùng dư vị cảm thán: “Hôm nay xem như được biết đến trình độ linh trù của ngươi, thật sự khiến cho người ta kinh ngạc, sao trước kia lại không phát hiện ra chứ.”
“Nếu phát hiện sớm, bọn ta đã có thể thưởng thức sớm hơn một chút.” Tông sư Hoa Viễn cười nói.
Vương Đằng dở khóc dở cười, những Tông sư này sẽ không phải bị hắn dạy dỗ thành đồ ăn hàng đây chứ?
“Linh thực do Vương Đằng tiểu ca ca làm ra thật sự ăn ngon, còn ăn ngon hơn do anh Ngự Tam làm.” Ngự Hương Hương tỏ vẻ còn chưa thỏa mãn, sau đó lại hỏi: “Đúng rồi, hội giao lưu lần này, ngươi sẽ tham gia trận đấu của Linh trù sư sao?”
“Tham gia.” Vương Đằng nói.
“Vậy ngươi nhất định có thể lấy được thứ tự tốt.” Ngự Hương Hương nói.
“Ngươi tin tưởng ta như vậy à.” Vương Đằng cười nói.
“Đúng vậy, đầu lưỡi của ta rất linh.” Ngự Hương Hương tự tin nói.
Mọi người thấy dáng vẻ chân chất này của nàng, đều không khỏi cười ha hả.
“Ngươi muốn tham gia trận đấu linh trù?” Tông sư Hoa Viễn cũng hơi sững sờ, kinh ngạc nói.
“Đúng vậy, dù sao cũng không tốn bao nhiêu thời gian và tinh lực.” Vương Đằng nói.
“…” Tông sư Hoa Viễn hơi cạn lời.
Đó chính là trận đấu cấp Tông sư, sao có thể không tiêu tốn bao nhiêu thời gian và tinh lực chứ, người bình thường đều dốc hết toàn lực để tham gia trận đấu.
“Ngươi sẽ không phải định tham gia tất cả trận đấu đấy chứ?” Tông sư Alfred giống như nghĩ đến điều gì, hơi biến sắc, vội vàng hỏi.
Đương nhiên, tất cả ở trong miệng hắn là chỉ bốn loại nghề phụ đan đạo, luyện tạo, phù văn cùng với linh trù này.
“Ừm.” Vương Đằng gật đầu, hắn đã biết nếu những Tông sư này nghe được quyết định của hắn, nhất định sẽ có vẻ mặt như vậy, do đó vẫn chưa nói, cùng lắm thì đợi đến khi trận đấu bắt đầu, bọn họ tự nhiên sẽ biết.
“Chuyện này!” Đám người Tông sư Hoa Viễn hai mặt nhìn nhau, bọn họ nghĩ đến tất cả tình huống, chỉ không dự đoán được Vương Đằng sẽ điên cuồng như thế.
Tham gia thi đấu tất cả nghề phụ, đây không phải ý tưởng của người bình thường.
Ba người Tông sư La Đường cũng kinh ngạc.
Nhưng rất nhanh, trên mặt Tông sư Tạ Gia đã hiện lên một nụ cười lạnh, có phải Tông sư Vương Đằng này đã tự tin quá mức rồi không.
Một người tham gia thi đấu tất cả nghề phụ, nghĩ gì chứ?
“Tông sư Vương Đằng, như vậy có phải hơi… qua loa rồi không?” Tông sư Harold nghĩ ngợi hồi lâu, thật sự không thể nghĩ ra được từ nào để hình dung tốt hơn, cuối cùng chỉ có thể dùng hai chữ qua loa, chần chừ nói.
“Mọi người đừng quá lo lắng, nếu đến lúc đó ta không thể để ý được hết, tự nhiên sẽ bỏ qua.” Vương Đằng cười nói.
Đám người Tông sư Alfred liếc mắt nhìn nhau, thấy hắn nói như vậy, ít nhiều gì thở phào trong lòng. Bọn họ thật sự sợ Vương Đằng bị tự tin đến đầu óc choáng váng, đến lúc đó nhặt dưa hấu lại mất hạt mè, thi đấu nghề phụ nào đều không thể lấy được thành tích tốt, mất nhiều hơn được.
Ngự Hương Hương chỉ cảm thấy Vương Đằng thật lợi hại, vẻ mặt tràn đầy sùng bái, nếu đây là anh trai ruột của nàng thì tốt quá, còn đẹp trai hơn anh Ngự Tam.
“Hương Hương, các ngươi đều kết thúc rồi chứ, chúng ta cũng cần phải trở về.” Lúc này có một giọng nói truyền đến, Ngự Tam đi từ đằng xa đến.
Phố Linh Thực hôm nay do hắn phụ trách, xử lý xong một chút việc vặt, hiện giờ phố Linh Thực đã tan, hắn tự nhiên không nhàn rỗi.
“A, phải về rồi.” Ngự Hương Hương tỏ vẻ không tình nguyện.
“Trở về với anh trai của ngươi đi, bọn ta cũng phải đi về nghỉ ngơi.” Vương Đằng vẫy tay với nàng.
“Được rồi.” Ngự Hương Hương hỏi: “Ngày mai các ngươi lại đến chứ?”
“Ngày mai chúng ta đi hội giao dịch nhìn xem.” Tông sư Alfred nói.
“Hội giao dịch?” Vương Đằng hơi sửng sốt.
“Hội giao dịch này chính là một nơi để cho các chuyên gia nghề phụ đến từ các nơi tiến hành giao dịch, do liên minh Phó Chức Nghiệp xây dựng, còn náo nhiệt hơn phố Linh Thực, tính toán thời gian, là ngày mai mở ra.” Ngự Tam nói.
“Như vậy nhất định không thiếu thứ tốt nhỉ?” Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, hỏi đám người Tông sư Alfred.
“Không sai, trên hội giao dịch có khả năng xuất hiện rất nhiều bảo vật bên ngoài không có, thậm chí có vài thứ người khác chưa nhận ra, do đó có lẽ có khả năng nhặt được bảo bối.” Tông sư Alfred cười tủm tỉm nói.
Ánh mắt Vương Đằng sáng ngời, hoạt động như vậy là hắn thích nhất.
“Đừng nghe lời hắn, các ngươi còn không biết trên hội giao dịch đều là hạng người như thế nào sao? Định nhặt của hời, nào dễ dàng như vậy.” Tông sư Hoa Viễn nói.
“Ha ha ha… vẫn có chút khả năng.” Tông sư Alfred cười nói.
“Thật sự có một chút tỷ lệ thật nhỏ có thể nhặt được bảo bối, đây chính là chỗ hấp dẫn người ta của hội giao dịch.” Ngự Tam cười nói.
“Hội giao dịch, ta muốn đi, ta muốn đi!” Ngự Hương Hương kích động hỏi: “Các ngươi ở đâu vậy? Ngày mai ta đến tìm các ngươi chơi được chứ?”
“Muốn đến thì đến, có gì không thể chứ.” Vương Đằng nói.
“Được, vậy cứ quyết định như thế.” Ngự Hương Hương vui tươi hớn hở nói.