“Chỉ có thuộc tính thuật tầm quặng, xem ra Thai gia không bằng Tang gia.” Vương Đằng lắc đầu, không khỏi hơi tiếc nuối.
Hắn còn muốn cũng nhận được một vài công pháp đặc thù từ trên người đối phương, kết quả không có, toi công mong đợi một phen.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Vương Đằng vừa nhặt bong bóng thuộc tính vừa tìm kiếm khoáng thạch có thể nghiền ép hai anh em Thế gia và đám người Nhạc Yên.
Nếu định thắng, vậy thắng xinh đẹp một chút.
Thời gian khoảng hơn nửa giờ nhanh chóng trôi qua, khi Vương Đằng lại lần nữa nhìn vào giao diện thuộc tính, không khỏi sửng sốt.
‘Tầm quặng sư’: 16500/30000 (Tông sư)
“Lại tăng lên nhanh như vậy!” Vương Đằng cực kỳ vui vẻ trong lòng, gần nửa giờ mà thôi, trình độ Tầm quặng sư đã sắp đạt đến cấp Tông sư cao giai.
Lúc này, hình như Thai Lô và Tang Y đều đã chọn lựa xong, đi từ đằng xa đến.
“Vương Đằng huynh, ngươi chọn xong chưa?” Nhạc Yên đi đến gần, cười hì hì hỏi.
“Ha ha, ta thấy ngươi lượn vòng hồi lâu, không phải không tìm thấy đấy chứ?” Thế Đô cười lạnh nói: “Xem ra lần trước đó chẳng qua chỉ đi vận phân chó nên mới đoán chuẩn thôi.”
“Đừng rảnh hơi không có việc gì ở đó sủa bậy, thật sự rất ầm ĩ.” Vương Đằng chỉ quét nhìn hắn, đã nhàn nhạt nói.
“Đồ khốn, ngươi dám mắng ta!” Thế Đô giận dữ nói.
“Có sao? Ta chỉ nói đừng sủa bậy thôi, chẳng lẽ ngươi thừa nhận?” Vương Đằng hỏi.
“Miệng lưỡi của anh bạn này thật lợi hại, chỉ hy vọng trình độ tầm quặng của ngươi cũng lợi hại giống như miệng của ngươi.” Thai Lô nhíu mày, một chút khinh thường lóe lên trong mắt, nhìn Vương Đằng nói.
“Vị này là thiên kiêu của Thai gia hả, miệng của ngươi cũng không kém, hay trình độ tầm quặng của ngươi là theo miệng nói?” Vương Đằng ngạc nhiên hỏi ngược lại.
“Ngươi!” Sắc mặt Thai Lô lạnh lẽo, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Đằng.
“Phụt!” Tang Y không nhịn được phì cười thành tiếng: “Thai Lô, hóa ra trình độ tầm quặng của ngươi lợi hại như vậy, hoàn toàn dựa vào cái miệng này.”
Đám người Nhạc Yên, Nhạc Truân cũng có sắc mặt kỳ quái nhìn Thai Lô.
Thiên kiêu của Thai gia này lại bị Vương Đằng chẹn họng không nói được lời nào, miệng thật sự hơi độc.
“…” Sắc mặt Thai Lô lập tức biến thành màu đen, hắn chỉ thuận miệng nói hộ một câu thay anh em Thế gia thôi, ai ngờ lại bị Vương Đằng chặn họng không nói được lời nào, lập tức giận đến ngực đau.
Hắn vốn không phải người biết nói chuyện, gặp phải Vương Đằng người đấu võ mồm lợi hại như vậy, hoàn toàn không nói lại được đối phương.
“Hừ!” Khóe miệng Thế Kinh khẽ giật, lập tức hừ lạnh một tiếng nói: “Bớt nói nhảm đi, nếu ngươi thật sự có bản lĩnh, đã sớm chọn xong khoáng thạch rồi, việc gì phải chờ cho đến bây giờ, chẳng lẽ chúng ta nhiều người như vậy đều phải chờ ngươi sao.”
“Ai nói ta chưa chọn xong, con mắt nào của ngươi thấy ta chưa chọn xong, bản thân ở đó tự biên tự diễn, chơi thật vui sao?” Vương Đằng hỏi.
“Ngươi đừng định lừa gạt bọn ta, ở đây chỉ có một khối khoáng thạch đường kính chưa tới nửa mét, ngươi định chọn nó sao?” Thế Kinh cười trào phúng, nói: “Nếu ngươi muốn chọn nó, ta không có ý kiến.”
Mọi người nhìn theo ngón tay của hắn, ánh mắt rơi lên trên một khối khoáng thạch ở bên chân Vương Đằng, lập tức có vẻ mặt khác nhau.
“Vương Đằng huynh, nếu ngươi còn chưa chọn xong, không ngại lại chọn tiếp, bọn ta không vội.” Nhạc Yên khẽ chớp mi, giải vây thay hắn.
Tang Y nhìn Vương Đằng, trong mắt mang theo một chút tìm tòi nghiên cứu, nếu không phải đám người Nhạc Yên nói hắn lợi hại như thế, nàng sẽ không chú ý đến một cấp Tông sư bình thường vậy, nhưng nếu hắn là người sĩ diện, thích đấu võ mồm, vậy thật sự khiến cho người ta thất vọng.
Phẩm chất vẻ ngoài của khối khoáng thạch trước mắt này không tệ, nhưng quá nhỏ, tỷ lệ ẩn chứa bảo vật sẽ giảm xuống rất thấp.
Nàng không cho rằng khối khoáng thạch này là lựa chọn tốt nhất.
Đúng vào lúc này, Vương Đằng mở miệng, cười nhạt nói: “Chà, ngươi nói thật đúng, nó chính là khối khoáng thạch ta chọn lựa.”
Vương Đằng vừa nói ra, mọi người trực tiếp ngây ngẩn cả người.
Hắn thật sự muốn chọn khối khoáng thạch này!
Chân mày Nhạc Yên hơi nhướn lên, nhìn thoáng qua khoáng thạch dưới chân, giống như muốn nhìn ra đóa hoa gì từ trên đó.
Nhưng trừ bỏ một thẻ bài yết giá hai mươi lăm tỷ đồng Vũ Trụ tương đối bắt mắt ra, khối khoáng thạch này không hề có chỗ nào thần kỳ nữa.
Không sai, chính là hai mươi lăm tỷ đồng Vũ Trụ!
Giá tiền này có thể không phải là cái giá thấp nếu ở bên ngoài, nhưng ở trong này thì có vẻ không đủ nhìn lắm.
Vì nó có ý nghĩa rằng người thẩm định của liên minh Phó Chức Nghiệp cảm thấy nó chỉ đáng giá tiền này.
Cho dù có dao động, cũng sẽ không thể dao động quá lớn.
Giống như khối khoáng thạch trước đó đám người Thế Kinh đã cược giảm, dao động trên dưới có thể đạt đến hai mươi tỷ đồng Vũ Trụ, điều này cũng nằm trong quy tắc.
Hoặc là nói, vị chủ quán kia có thể bán bốn mươi tỷ đồng Vũ Trụ, cũng có thể bán tám mươi tỷ đồng Vũ Trụ, mà đám người Thế Kinh bị Vương Đằng lừa gạt một phen, không thể nghi ngờ thành coi tiền như rác.
Giờ phút này, kể cả Tang Y đều nhìn về phía khối khoáng thạch dưới chân, chân mày không khỏi nhíu lại.
“Ngươi xác định ư?” Nàng nhìn Vương Đằng, chần chừ nói.
“Đương nhiên!” Vương Đằng gật đầu nói: “Bằng không các ngươi cho rằng ta ở đây làm cái gì, nhàn rỗi không có việc gì sao.”
“Khối khoáng thạch này chẳng những có thể tích nhỏ, hơn nữa còn có dấu vết bị cắt, nếu ta đoán không sai, chắc nó đã từng bị cắt ra, nhưng kết quả không tốt lắm.” Tang Y thản nhiên nói:
“Ta không tin kể cả điểm này ngươi cũng chưa nhìn ra.”
Nói xong nàng còn ý vị sâu xa liếc nhìn chủ quán ở phía sau khoáng thạch.
Người này cũng là một Tầm quặng sư, nhìn theo huy chương trước ngực đối phương, rõ ràng là một Tông sư tầm quặng, đối phương có thể đưa khối khoáng thạch này ra bán, có thể thấy được chính bản thân hắn cũng không nhìn trúng khối khoáng thạch này.