Chủ quán này là một ông lão chừng bốn năm mươi tuổi, sắc mặt hơi ngăm đen, dáng người gầy, thoạt nhìn giống như một tiểu lão đầu bình thường, trang phục chuyên gia nghề phụ rộng rãi mặc ở trên người hắn, thoạt nhìn hơi buồn cười.
Lúc này hắn thấy thông tin khoáng thạch của mình bị người nói toạc, không khỏi lộ vẻ xấu hổ trên mặt, nhưng rất nhanh đã trừng mắt, nói: “Cô bé này, cơm có thể ăn bậy, nhưng không thể nói lung tung, khoáng thạch này của ta rõ ràng được khai thác ra từ bên trong mỏ quặng, còn chưa từng cắt, sao ngươi lại nói nó từng được cắt chứ, ngươi đang phỉ báng.”
“Vậy sao?” Tang Y cười ha ha liếc nhìn hắn, vẫn chưa nhiều lời.
Nàng nhắc nhở Vương Đằng một câu, chỉ vì không muốn thắng trận tỷ thí này quá mức dễ dàng, bằng không sẽ mất đi niềm vui.
Có nghe hay không đó là chuyện của Vương Đằng, không liên quan gì đến nàng.
Huống hồ nàng chỉ đến giúp đỡ Nhạc Yên, tiền đặt cược không liên quan gì đến nàng, nàng tự nhiên không cần tranh giành ầm ĩ gì với Vương Đằng và lão già này.
“Ha ha ha… lão Kê, bị người vạch trần nhỉ, chút thủ đoạn ấy của ngươi không lừa được cô bé đó đâu, nàng là thiên kiêu của Tang gia đó.” Một tiếng cười chế nhạo truyền đến từ trên quầy hàng bên cạnh.
Đó cũng là một ông lão, tóc bạc râu bạc, dáng vẻ tốt hơn chủ quán kia không ít, cũng là một Tầm quặng sư, giờ phút này đang ở bên cạnh cười hề hề nhìn xem náo nhiệt.
“Thiên kiêu của Tang gia!” Ánh mắt lão Kê lập tức ngưng lại, không quan tâm đến ông lão tóc bạc râu bạc kia nữa, quan sát Tang Y từ trên xuống dưới, ngượng ngùng nói: “Thất lễ! Thất lễ! Không ngờ lại là thiên kiêu của Tang gia, là lão già ta ánh mắt vụng về.”
“Tiền bối khách khí, ta chỉ là vãn bối mà thôi.” Tang Y thấy đối phương chịu thua, cười nhạt nói.
Lão Kê nhìn Vương Đằng, sắc mặt hơi xấu hổ, nói: “Vị Tông sư này, tình hình, thật sự là tình hình như vậy, nhưng ta dám bảo đảm, khối khoáng thạch này tuyệt đối có tỷ lệ rất lớn có thể không thua lỗ, nếu ngươi muốn, ta lấy rẻ một chút, lấy giá hai mươi tỷ đồng Vũ Trụ bán cho ngươi.”
“Ha ha ha, không lỗ?” Thế Đô nhìn Vương Đằng cười to nói: “Vậy ngươi có thể mua, cho dù không thắng được bọn ta, ít nhất sẽ không lỗ.”
Tang Y không nhiều lời nữa, nhìn Vương Đằng, chờ đợi lựa chọn của hắn.
“Hai mươi tỷ đồng Vũ Trụ?” Vương Đằng có vẻ kỳ quái hỏi, trực tiếp giảm năm tỷ đồng Vũ Trụ, lát nữa lão già này biết có phải sẽ khóc không?
“Không sai, chỉ lấy giá hai mươi tỷ đồng Vũ Trụ bán cho ngươi.” Lão Kê thấy Vương Đằng có ý, ánh mắt lập tức sáng lên, vội vàng nói.
“Vậy được!” Vương Đằng gật đầu, chuẩn bị trả tiền.
“Tông sư Vương Đằng, ngươi thật sự định mua khối khoáng thạch này à, nếu không chúng ta lại nhìn tiếp xem?” Tông sư Hoa Viễn nhìn cái giá kia, không nhịn được thấp giọng nói.
“Không sao, ta chọn khối này.” Vương Đằng cười nói: “Ta cảm thấy nó rất không tầm thường.”
“Nếu hắn muốn chọn, các ngươi để cho hắn chọn đi, ta ngược lại muốn nhìn xem khối khoáng thạch này không tầm thường như thế nào.” Thế Đô cười lạnh nói.
“Ánh mắt của mấy người các ngươi không được, ta vừa liếc mắt đã nhận ra trong phần lớn khoáng thạch ở sảnh lớn nơi đây, khối khoáng thạch này có vẻ cực kỳ chói mắt, giống như hạc trong bầy gà, hấp dẫn ánh mắt của ta.” Vương Đằng thề son sắt nói.
“…” Mọi người lập tức tỏ vẻ kỳ quái.
Thai Lô tỏ ra châm chọc, nhìn Vương Đằng, giống như đang nhìn một kẻ đần độn.
Tang Y lắc đầu, cho Nhạc Yên một ánh mắt… ngươi xác định thằng cha này là thiên tài?
Nhạc Yên cũng tỏ vẻ ngạc nhiên và bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng không tiện nói thêm gì nữa.
Kể cả lão Kê kia cũng có vẻ kỳ quái nhìn Vương Đằng, mặc dù hắn là người bán cũng không dám khoác lác như vậy.
Ông lão tóc bạc râu bạc ở bên cạnh không khỏi lắc đầu, nhìn Vương Đằng giống như đang nhìn kẻ ngu.
Người khác có lòng tốt nhắc nhở, nhưng lại đều không nghe.
Những người trẻ tuổi này, không đến tường Nam không quay đầu.
“Vậy ngươi nhanh chóng mua đi, dù sao không có ai ngăn cản ngươi, ngươi thích chọn khối nào thì chọn khối đó.” Thế Đô nghẹn cười, nói.
Bản thân thằng khốn này muốn chết, người khác đều không ngăn được.
Một ván này bọn họ thắng chắc.
“Các ngươi ấy, chính là có mắt không biết vàng xem ngọc!” Vương Đằng lắc đầu, tỏ ra dáng vẻ tĩnh mịch không ai hiểu nổi của cao thủ, không cần phải nhiều lời nữa, trực tiếp trả tiền, mua khối khoáng thạch này.
Tuy rằng những người này đều không nhìn ra được giá trị của khối khoáng thạch này, nhưng còn không mua, cuối cùng đêm dài lắm mộng, lại nói người ta đã giảm năm tỷ đồng Vũ Trụ, vẫn thấy đủ biết dừng là hơn, lỡ như thật sự có người nhìn thấy giá giảm lại đến nhặt của hời cũng không chừng.
“Vị Tông sư này, mua khối khoáng thạch của ta ngươi tuyệt đối không thua…” Ông lão họ Kê kia thu tiền, tương đối vui vẻ, cười hề hề nói.
“Được rồi, ngươi cũng đừng dọa ta, nếu thật sự không thua lỗ, ngươi đã không đưa ra bán.” Vương Đằng cắt ngang lời hắn, nhàn nhạt nói.
“Việc này…” Ông lão họ Kê có vẻ xấu hổ, những Tông sư trẻ tuổi này không có một ai dễ chọc, mỗi người đều khó đối phó như vậy, không khỏi ngượng ngùng cười nói: “Nếu ngươi đã bằng lòng ra giá mua, như vậy cực kỳ coi trọng khối khoáng thạch này, việc gì phải hù dọa ta.”
Vương Đằng từ chối cho ý kiến.
“Vương Đằng huynh, ngươi chọn xong chưa?” Lúc này, Cổ La đã từ đằng xa chạy đến, cười hề hề hỏi.
“Chọn xong rồi, còn ngươi?” Vương Đằng hỏi.
“Ta cũng đã chọn xong.” Cổ La chỉ khối khoáng thạch được võ giả sau lưng mang, nói: “Mua giá năm mươi tỷ đồng Vũ Trụ, rẻ chứ?”
“Không tệ! Không tệ!” Vương Đằng nhìn thoáng qua, một chút ngoài ý muốn lóe lên trong mắt.
Khối khoáng thạch này còn lớn hơn không ít so với khối khoáng thạch bị cược giảm kia, nhưng giá lại thấp hơn, chỉ cần năm mươi tỷ đồng Vũ Trụ, hơn nữa bên trong quả thật có tồn tại bảo vật, Cổ La này quả nhiên có chút kỹ năng.
“Khối khoáng thạch Vương Đằng huynh mua là khối nào?” Cổ La nhìn quanh bốn phía, tò mò hỏi.