Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 3159 - Chương 3159. Mộc Nguyên Châu! Ý Chí Viễn Cổ Tái Hiện! Sinh Vật Huyền Bí! (2)

Chương 3159. Mộc nguyên châu! Ý chí viễn cổ tái hiện! Sinh vật huyền bí! (2)
Chương 3159. Mộc nguyên châu! Ý chí viễn cổ tái hiện! Sinh vật huyền bí! (2)

“Chính là khối này.”

Còn không đợi Vương Đằng mở miệng, Thế Đô đã chỉ vào khối khoáng thạch ở trên quầy hàng sau lưng Vương Đằng, ha ha cười nói.

“Khối này?” Cổ La ngạc nhiên, nhìn Vương Đằng nói: “Ngươi nghiêm túc sao?”

“Đương nhiên, hai mươi tỷ đồng Vũ Trụ, hời chứ?” Vương Đằng cười nói.

“…” Cổ La.

Thần cmn hời chứ!

Hắn mua khối khoáng thạch năm mươi tỷ đồng Vũ Trụ đã cảm thấy thật rẻ, kết quả tên này mua một khối giá hai mươi tỷ đồng Vũ Trụ, còn thấp hơn nửa giá của hắn.

Định đặc biệt gây khó dễ cho hắn đúng không!

“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, bắt đầu cắt đá đi.” Thế Đô thấy hai người vẫn ở đó nói chuyện phiếm, nên không kiên nhẫn nói.

“Cắt đi.” Vương Đằng nói.

Vài thợ cắt đá lập tức đi từ đằng xa đến, một người cầm đầu nói: “Để cho vài vị Tông sư giải thạch bọn ta làm được không?”

“Vinh sư phụ!” Tang Y kinh ngạc nhìn ông lão cầm đầu.

“Tang Y tiểu thư.” Ông lão cầm đầu hơi cúi người thi lễ với Tang Y, cười nói: “Nhìn thấy vài vị muốn tỷ thí cược quặng, bọn ta hơi ngứa tay, nên mặt dày đến đây cắt đá thay mấy vị.”

“Có Vinh sư phụ ra tay, tự nhiên là vinh hạnh của bọn ta.” Tang Y khẽ cười, đáp lễ với đối phương, sau đó giới thiệu với đám người Vương Đằng: “Vinh sư phụ đây là một sư phụ cắt đá có kinh nghiệm cực kỳ phong phú, khoáng thạch qua tay hắn, chưa bao giờ xảy ra sai lầm.”

“Vậy phải làm phiền Vinh sư phụ.” Đám người Vương Đằng ôm quyền nói.

“Vài vị đều là thiên kiêu một đạo tầm quặng, lão già ta không có thiên phú ở phương diện này, nhưng có thể nhìn thấy các vị thiên kiêu thi đấu trên cùng sân khấu, thật sự là chuyện may mắn.” Vinh sư phụ cười nói.

“Vậy cảm phiền Vinh sư phụ, mời!” Tang Y chìa tay ra hiệu mời.

Vinh sư phụ gật đầu, dẫn mọi người bắt đầu cắt đá.

Người xung quanh nhìn thấy bên này có người tỷ thí cược quặng, đều tò mò không thôi, dần dần xúm lại gần, mùi ngon nhìn xem náo nhiệt.

Thợ cắt đá bao gồm cả Vinh sư phụ trong đó có tổng cộng bốn vị, đều là người trong cùng một đoàn đội với hắn, bọn họ đều tự phân ra một khối khoáng thạch, lấy đao cắt đá ra, chuẩn bị cắt đá.

“Vài vị thiên kiêu, các ngươi muốn cắt như thế nào?” Vinh sư phụ hỏi.

“Ta cắt theo ý tứ của Vinh sư phụ, ta tin Vinh sư phụ.” Tang Y khẽ cười nói.

“Ta không có gì đáng nghi!” Thai Lô liếc nhìn Tang Y, nhàn nhạt nói.

“Ta cũng vậy.” Cổ La ngẫm nghĩ, nói.

“Khối của ta bắt đầu cắt từ bên cạnh là được.” Vương Đằng liếc nhìn khối khoáng thạch của mình, nói.

“Được!” Vinh sư phụ gật đầu, lập tức bắt đầu chỉ huy.

Ba thợ cắt đá còn lại không hề do dự và chần chừ gì, giơ tay chém xuống, từng tầng vỏ đá rơi xuống từ trên khối khoáng thạch kia.

Vinh sư phụ cũng theo đó ra tay.

Tất cả mọi người yên tĩnh lại, ánh mắt chăm chú nhìn bốn khối khoáng thạch kia, chỉ có tiếng đao cắt đá cọ vào vỏ đá phát ra tiếng vang rắc rắc quanh quẩn bốn phía.

Hơn nữa theo âm thanh này càng ngày càng dày đặc, cảm xúc của mọi người cũng dần dần khẩn trương lên.

Thế Đô siết chặt tay, nhìn chằm chằm vào bốn khối khoáng thạch, nhất là khối được Thai Lô chọn lựa cho bọn họ cùng với khối của Vương Đằng, về phần khoáng thạch của những người khác, hắn không để ý quá nhiều.

Hắn chỉ mong thắng Vương Đằng một lần!

Thằng khốn này chẳng những đánh hắn thật thảm, vừa mất thể diện thật lớn, còn lừa gạt hắn một lần, thật sự đáng giận.

Nghĩ đến đây, Thế Đô không khỏi quay đầu nhìn sang Vương Đằng, thấy đối phương vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, chưa hề lộ ra vẻ khẩn trương, trong lòng lập tức thẹn quá thành giận, không nhịn được hừ lạnh một tiếng.

Tang Y và đám người Nhạc Yên đang yên lặng quan sát Vương Đằng, thấy hắn bình tĩnh như thế, đều cực kỳ kinh ngạc trong lòng.

Chẳng lẽ tên này thật sự tự tin như thế?

Cổ La liếc nhìn Vương Đằng, chân mày không khỏi khẽ nhướn lên, nhưng trên mặt hắn ngược lại không lộ vẻ khẩn trương, chỉ mang theo nụ cười bất cần đời nhìn xem tất cả, giống như vẫn chưa hề coi trọng trận tỷ thí này, gần như chỉ coi là một lần chơi đùa mà thôi.

Thời gian chậm rãi trôi qua, sau một lúc lâu, bốn phía đột nhiên ồn ào.

“Ra sáng!”

Một tiếng hô nhỏ vang lên.

Tất cả mọi người nhìn về phía khối khoáng thạch kia, rõ ràng là khối khoáng thạch do Thai Lô lựa chọn cho anh em Thế gia.

Chỉ thấy một tia sáng màu xanh biếc nồng đậm nở rộ ra từ mặt cắt của khối khoáng thạch này, khối khoáng thạch này dài rộng chừng ba bốn mét, trong các khối của mọi người, nó xem như lớn thứ hai.

Hiện giờ mới chỉ cắt non nửa khối đã thấy ra sáng, như vậy bảo vật ẩn chứa bên trong không nhỏ, khối khoáng thạch này rất có khả năng cược tăng.

“Tia sáng thật nồng đậm!”

“Không biết sẽ là cái gì?”

“Vinh sư phụ, mau cắt, nhìn xem bên trong rốt cuộc là cái gì?”

Mọi người kinh dị nhìn xem chỗ mặt cắt, đáng tiếc mới lộ ra một chút, tạm thời không nhìn ra cái gì, chỉ có thể ra sức thúc giục Vinh sư phụ.

“Được!” Trong mắt Vinh sư phụ cũng lộ ra vẻ kinh dị, lập tức tăng nhanh động tác trong tay, bắt đầu cạo vỏ đá từ bên cạnh.

Một lần này, biên độ động tác của hắn biến thành nhỏ đi rất nhiều, các chi tiết kiểm soát vừa đúng, hiển nhiên sợ làm tổn hại đến bảo vật bên trong đó.

Rắc rắc rắc rắc!

Từng lớp vỏ đá tinh mịn rơi xuống, giống như từng vảy giáp được nhổ xuống từ trên người dị thú, mỗi một tấm đều cực kỳ đều đặn, khiến cho người ta nhìn mà thán phục.

Tia sáng màu xanh biếc nở rộ ra càng ngày càng nồng đậm, dần dần lộ ra diện mạo chân thật ở trong đó.

“Hình như khối khoáng thạch này không tệ.” Vẻ kinh ngạc hiện lên trên mặt Cổ La, đến bên người Vương Đằng nói.

“Còn tạm được.” Vương Đằng thản nhiên nói.

“Hả, kể cả khoáng thạch như vậy, ngươi đều không hề lo lắng chút nào?” Cổ La hỏi.

“Có gì phải lo lắng chứ, dù sao đều không thắng được ta.” Vương Đằng không coi là quan trọng nói.

“…” Cổ La.

“Ha ha, con vịt chết còn mạnh miệng, ta ngược lại muốn nhìn xem khối khoáng thạch kia của ngươi có thể cắt ra cái gì.” Thế Kinh cười lạnh nói.

Hết chương 3159.
Bình Luận (0)
Comment