Vương Đằng liếc xéo hắn, không nói chuyện.
Wow!
Đúng vào lúc này, một trận ồ lên đột ngột vang lên.
Chỉ thấy Vinh sư phụ đã cắt ra hơn phân nửa khối khoáng thạch kia, sau đó ngưng tụ ra một vốc nước trong, giội từ trên xuống, rửa sạch sẽ lớp bụi đá bên ngoài khoáng thạch.
Một tia sáng màu xanh biếc nồng đậm hơn chiếu rọi xung quanh lên thành màu xanh biếc.
Hai anh em Thế Kinh và Thế Đô đã không nhịn được tiến lên trước, đến gần quan sát, vì thế cho nên trên mặt trên đầu hai người đều bị chiếu lên xanh mượt.
“Thật xanh!” Vương Đằng cảm thán.
“…” Mọi người lập tức tỏ vẻ kỳ quái.
“Phụt!” Tang Y không nhịn được khẽ phì cười một tiếng, tức giận nhìn thoáng qua Vương Đằng, tên này quá độc miệng.
Khóe mắt Thai Lô co giật, nhìn dáng vẻ của hai anh em Thế Đô, cảm thấy hơi mất mặt, may mà hắn không tiến lên.
Hắn vô cùng tự tin với trình độ tầm quặng của mình, trong khối khoáng thạch này tuyệt đối có thứ gì đó.
“Mau nhìn xem, bên trong có một viên trân châu!”
Một tiếng kinh hô chợt vang lên, cuối cùng có người nhìn thấy rõ thứ bên trong.
“Chúc mừng hai vị, đây chắc là nguyên thạch hệ Mộc cấp bảy, hạt châu bên trong nhất định là một viên bảo châu thuộc tính hệ Mộc.” Vinh sư phụ chúc mừng hai anh em Thế Kinh.
“Ha ha ha, Thai Lô huynh, ngươi quả nhiên lợi hại, ở trong này lại ẩn chứa một viên bảo châu.” Kể cả lấy tính tình của Thế Kinh, lúc này đều không nhịn được cười ha hả, kích động nói.
“Anh Thai Lô thật lợi hại, khối khoáng thạch này đã tiêu tốn sáu mươi lăm tỷ đồng Vũ Trụ của bọn ta, không chỉ cắt ra nguyên thạch hệ Mộc cấp bảy, còn cắt ra một viên bảo châu hệ Mộc hiếm thấy, không hổ là thiên kiêu đỉnh phong của thế hệ trẻ tuổi Thai gia, thật sự khiến cho người ta bội phục.” Thế Đô hưng phấn nói.
“Quá khen!” Ánh mắt Thai Lô lộ vẻ đắc ý, nhưng sắc mặt lại rất bình thản, giống như chỉ làm một chuyện cực kỳ đơn giản, nhàn nhạt nói.
“Lần này các ngươi nói như thế nào?” Thế Đô nhìn Vương Đằng, đắc ý nói.
“Một viên Mộc nguyên châu, coi như không tệ.” Vương Đằng mở ‘Đôi mắt Chân Thị’ ra, nhìn thoáng qua viên châu kia, hơi kinh ngạc trong lòng, nhưng vẫn tỏ vẻ vô cùng bình thản nói.
Nguyên châu là một loại bảo vật loại căn nguyên!
Thủy nguyên châu lúc trước Vương Đằng có được chính là một loại nguyên châu hệ Thủy, trong đó ẩn chứa lực sinh mệnh nồng đậm, cũng ngưng tụ căn nguyên, chính là vật đi kèm lúc sinh linh thiên địa sinh ra, có thể cho nó hấp thu, do đó tăng trưởng lực sinh mệnh và lực căn nguyên.
Viên Mộc nguyên châu này cũng là nguyên châu, nhưng là nguyên châu hệ Mộc, có thể cung cấp sinh linh thiên địa hệ Mộc hấp thu.
Sinh linh hệ Thủy và hệ Mộc đều là tồn tại có lực sinh mệnh tương đối nồng đậm, do đó công hiệu của Mộc nguyên châu này thật ra ngang bằng với Thủy nguyên châu.
Về giá trị thật sự không thấp.
Nhưng Vương Đằng đã nhận được một viên Thủy nguyên châu, đối với thứ này cũng không có gì đáng giá để chuyện bé xé ra to, dù sao kết quả là thứ này cuối cùng là của hắn.
“Mộc nguyên châu!”
Mọi người còn chưa nhận ra lai lịch của viên bảo châu này, giờ phút này nghe được lời Vương Đằng nói, một tia sáng lập tức lóe lên trong đầu, nháy mắt liên tưởng đến tin tức có liên quan.
“Ánh mắt của Vương Đằng huynh thật tốt, không ngờ nhanh như vậy đã nhìn thấu lai lịch của viên trân châu này.” Nhạc Yên kinh ngạc nhìn thoáng qua Vương Đằng nói.
“Ta có duyên gặp được bảo vật tương tự, cho nên tương đối quen thuộc với nó.” Vương Đằng thản nhiên nói.
“Mộc nguyên châu, như vậy tính ra giá trị của khối khoáng thạch này ít nhất đạt đến ba trăm đồng Hỗn Độn.” Cổ La sờ cằm nói.
“Ừm.” Vương Đằng gật đầu.
“Khoáng thạch giá sáu mươi lăm tỷ đồng Vũ Trụ cắt ra bảo vật ba trăm đồng Hỗn Độn, ngươi lại nói là không tệ, giọng điệu không khỏi quá lớn.” Thế Đô hừ lạnh nói.
“Ở trong tay một số người, Mộc nguyên châu này tuyệt đối là bảo vật hiếm thấy, có thể gặp nhưng không thể cầu, có lẽ giá còn có thể cao hơn.” Thai Lô nói.
“Lời này không giả.” Cổ La gật đầu, xem như thừa nhận quan điểm của đối phương.
“Nói như vậy, giá trị của khối khoáng thạch này còn có thể cao hơn?” Thế Đô hỏi.
“Nhiều lắm lại thêm năm mươi đồng Hỗn Độn.” Thai Lô nói.
“Năm mươi đồng Hỗn Độn, đã không tồi.” Thế Đô lại đắc ý liếc nhìn Vương Đằng, nói: “Không biết người nào đó có thể cắt ra bảo vật giá trị năm mươi đồng Hỗn Độn hay không?”
Vương Đằng lười vô nghĩa với hắn, người này quá mức ngây thơ, luôn ríu rít lầm bầm ở đây với hắn, ầm ĩ chết được.
“Hình như trình độ của Thai Lô huynh lại tăng lên không ít.” Tang Y nhìn Thai Lô, nói.
“Cảm ơn!” Thai Lô ôm quyền nói: “Tiếp theo phải nhìn xem của ngươi, hy vọng đừng để cho ta thất vọng.”
Tang Y mỉm cười, nói: “Tiếp tục cắt đá đi.”
Vinh sư phụ gật đầu, đi đến một khối khoáng thạch khác, nói vài câu với thợ cắt đá kia, đối phương lập tức tránh ra.
Khối khoáng thạch này là khối lớn nhất, ít nhất dài rộng bảy tám mét, thợ cắt đá kia đã cạo ra vài lớp vỏ đá, nhưng vẫn luôn chưa ra sáng.
Vinh sư phụ vòng quanh khối khoáng thạch này hai vòng, cuối cùng chọn một phương hướng, bắt đầu cạo vỏ đá.
Rắc rắc rắc rắc…
Từng tiếng vang chói tai lại truyền ra lần nữa, chỉ trong thời gian mười mấy hơi thở, một tia sáng màu xanh chợt lặng yên nở rộ ra từ mặt cắt khoáng thạch.
“Tia sáng màu xanh!”
Mọi người lập tức kinh hãi, tia sáng màu xanh, đây không phải là… bảo vật hệ Phong đấy chứ?!
Thai Lô biến sắc, không nhịn được quay đầu liếc nhìn Tang Y, thấy nàng chưa hề lộ ra vẻ kinh dị gì, trên khuôn mặt cười khí khái bức người kia vẫn vô cùng bình tĩnh, trong lòng không khỏi trở nên cảnh giác với Tang Y.
Thiên kiêu của Tang gia này mới là kẻ địch mạnh của hắn ở trên hội giao lưu.
Về phần Vương Đằng kia, chẳng qua chỉ là tôm tép nhãi nhép mà thôi.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên trên khối khoáng thạch kia của Tang Y, cùng đợi Vinh sư phụ tiếp tục cắt đá.