Vinh sư phụ không hề nói gì, nhìn thấy tia sáng màu xanh xuất hiện, cũng chấn động tinh thần, lập tức tăng nhanh tốc độ cắt đá.
Chỉ chốc lát sau, lấy mặt cắt kia làm trung tâm, vỏ đá xung quanh dần dần được cạo xuống, lộ ra một tảng đá trong suốt màu xanh với ánh nhựa thông ở trong đó.
“Đây là…”
Mọi người trừng lớn mắt, ào ào nhìn về phía tảng đá trong suốt màu xanh kia, tạm thời chưa nhận ra lai lịch của vật này.
“Thứ này là cái gì vậy?”
“Hình như là một loại ngọc thạch, nhưng… không giống lắm.”
“Thoạt nhìn hơi đục ngầu, có thể cảm nhận được một luồng nguyên lực tinh thần hệ Phong nồng đậm, có một cảm giác tang thương cổ xưa.’
“Đợi chút, bên trong này có phải có thứ gì đó không?”
…
Rất nhiều người thảo luận ồn ào, không ngừng suy đoán lai lịch của vật đó, đột nhiên có người giống như phát hiện cái gì, lập tức kinh hô lên.
Ánh mắt Tang Y lộ vẻ kinh dị, tiến lên phía trước, lấy trình độ ‘Huyền Quang Minh Đồng’ của nàng, tuy rằng có thể nhận ra khối khoáng thạch này không tầm thường, nhưng không thể hoàn toàn thấy rõ nó, hiện giờ đã cắt ra, nàng tự nhiên muốn lập tức tiến lên xem xét.
Đám người Nhạc Yên và Nhạc Truân cũng ào ào đuổi kịp, khoáng thạch do Thai Lô cắt ra cho anh em Thế Đô và Thế Kinh có giá trị không thấp, bọn họ không hy vọng mình thua đối phương.
Hiện giờ hy vọng đều ở trên khoáng thạch do Tang Y chọn ra.
Thai Lô nhíu mày, không nhịn được tiến lên trước, nhìn khối khoáng thạch kia.
“Hình như là có một cái bóng!” Cổ La quan sát tảng đá trong suốt màu xanh trước mắt, nhíu mày nói.
“Giống như một con tinh thú!” Từng tia sáng lóe lên trong mắt Tang Y, trầm ngâm nói.
Vương Đằng đi đến gần, sắc mặt hơi động, hắn nhìn thấy sau khi khối khoáng thạch này mở ra lại rơi xuống vài bong bóng thuộc tính.
‘Ý chí viễn cổ x1000’
‘Ý chí viễn cổ x1200’
‘Ý chí viễn cổ x1500’
…
“Lại là thuộc tính ý chí viễn cổ!” Tia sáng lóe lên trong mắt Vương Đằng, cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.
Lúc trước khi Tiểu Thanh Nhi thức tỉnh huyết mạch Thương Lan Cự Mãng viễn cổ, triệu hồi ra hư ảnh của Thương Lan Cự Mãng viễn cổ mới có thuộc tính ý chí viễn cổ này rơi xuống. Hiện giờ trong một khối khoáng thạch lại cũng rơi xuống loại thuộc tính này.
Rầm!
Còn không đợi Vương Đằng nghĩ nhiều, trong đầu của hắn lập tức chấn động nổ vang, một thế giới mênh mông cổ xưa theo đó hiện ra.
Quác!
Một tiếng rít vang vọng giữa trời đất, quanh quẩn không thôi, giống như xuyên kim loại nứt vỡ đá, đánh tan trời cao.
Ánh mắt của Vương Đằng xuất hiện thất thần trong nháy mắt, trên người lại không tự chủ được tràn ngập ra một luồng tang thương viễn cổ.
“Đây là…”
Đám người Tang Y, Nhạc Yên, Nhạc Truân cách quá gần, đã lập tức nhận ra cái gì, ánh mắt kỳ dị nhìn về phía Vương Đằng.
Sắc mặt Cổ La hơi ngưng, ánh mắt chớp động, lập tức quan sát trên người Vương Đằng.
Trên người thằng cha này đã xảy ra chuyện gì?
Vì sao sau khi hắn nhìn thấy khối khoáng thạch kia, trên người đột nhiên tràn ngập ra vẻ tang thương viễn cổ chứ?
Nhưng cho dù hắn xem xét như thế nào đều không thể nhìn ra được manh mối từ trên người Vương Đằng.
Hơn nữa vẻ tang thương viễn cổ này chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, nháy mắt đã biến mất không còn tung tích, giống như chưa từng xuất hiện.
Ánh mắt của Vương Đằng đã khôi phục lại từ trong trạng thái thất thần, biến thành vô cùng sáng sủa, nhưng tia sáng chớp lên trong đó, không hề bình tĩnh.
“Thiên Phong Thanh Điêu!!!”
Một cái tên đến từ viễn cổ xuất hiện ở trong đầu Vương Đằng.
Bóng dáng viễn cổ mới vừa rồi xuất hiện ở trong đầu hắn rõ ràng chính là Thiên Phong Thanh Điêu!
Đây là một loại tinh thú cấp Thánh, có cấp bậc sinh mệnh tương tự như Phong Thần Điểu mà Vương Đằng đã được gặp gỡ bất ngờ ở bên trong vũ trụ hư cấu ban đầu.
Hơn nữa Thiên Phong Thanh Điêu này chính là tinh thú viễn cổ, hiện giờ gần như đã không thấy được nữa, thậm chí còn hiếm thấy hơn cả Phong Thần Điểu.
Thiên Phong Thanh Điêu là một loại tinh thú thuộc tính hệ Phong, có thiên phú hệ Phong cực kỳ mạnh mẽ, có thể nói là con cưng của gió.
Ở trong vùng trời đất viễn cổ kia, Thiên Phong Thanh Điêu tuyệt đối là một tồn tại cấp bá chủ trên bầu trời, hiếm có sinh vật nào có thể so sánh bằng.
Trừ bỏ có được thiên phú hệ Phong ra, Thiên Phong Thanh Điêu còn có được thiên phú huyết mạch cực kỳ đặc thù.
Thiên phú này ở chỗ trên hai cánh của nó!
Hai cánh của Thiên Phong Thanh Điêu có được dấu ấn hoa văn trời đất, có thể tự động hấp thu lực lượng hệ Phong, mạnh mẽ bản thân đồng thời cũng có thể có được tốc độ cực kỳ khủng bố.
Do đó khi ở viễn cổ, tốc độ bay của Thiên Phong Thanh Điêu gần như xếp top trên trong tất cả các tinh thú viễn cổ.
Sau khi Thiên Phong Thanh Điêu chết, hai cánh của nó là bảo vật hiếm có, cho dù chỉ còn lại xương cốt, nhưng vẫn có thể luyện chế thành bảo vật loại phi hành.
Trong tảng đá trong suốt màu xanh trước mắt này là một Thiên Phong Thanh Điêu viễn cổ, hơn nữa hiển nhiên đã chết, ‘Đôi mắt Chân Thị’ của Vương Đằng đã không thể nhìn ra được một chút lực lượng sinh mệnh từ bên trong đó.
“Vương Đằng huynh, mới vừa rồi…” Cổ La nhìn Vương Đằng, thấp giọng hỏi.
“Không có gì.” Vương Đằng liếc hắn, thuận miệng nói.
Khóe miệng Cổ La mấp máy, nhưng không hỏi nhiều nữa, chỉ có điều ở trong mắt hắn, Vương Đằng đã càng ngày càng trở nên thần bí.
“Vương Đằng huynh có nhìn ra được chi tiết của khoáng thạch này không?” Ánh mắt Tang Y lóe lên, hỏi.
“Hắn có thể nhìn ra cái gì chứ, Mộc nguyên châu mới vừa rồi kia chẳng qua do hắn may mắn, vừa vặn đụng phải mà thôi.” Thế Đô khinh thường nói.
“Nghe nói Tang gia có một môn công pháp cực kỳ cao thâm, phối hợp với một đạo tầm quặng, hiệu quả càng sâu, chẳng lẽ chưa nhìn ra được sao?” Vương Đằng vốn không để ý đến hắn, mà nhìn Tang Y, không thay đổi sắc mặt hỏi.
Sắc mặt Thế Đô cứng ngắc, càng thêm âm trầm, lạnh lùng trừng mắt nhìn Vương Đằng.
“Hả?” Tang Y kinh ngạc không thôi, nhìn Vương Đằng nói: “Vương Đằng huynh lại quen thuộc với công pháp của Tang gia ta như thế?”