“Biết sơ phần nào.” Vương Đằng cười nhạt nói.
“Công pháp ‘Huyền Quang Minh Đồng’ của Tang gia nổi tiếng bên ngoài, kể cả Thai gia ta đều kém hơn.” Thai Lô mở miệng nói.
“Năng lượng bên trong khối khoáng thạch trong suốt màu xanh này hỗn loạn phức tạp, kể cả ‘Huyền Quang Minh Đồng’ của ta đều không nhìn rõ ràng được, chỉ có thể thấy rõ duy nhất là có một bóng dáng, bên trong chắc là một loài chim, giống như đã khô quắt.” Tang Y nói.
“Loài chim!”
Mọi người lập tức sửng sốt, trên mặt ào ào hiện lên vẻ chấn động, không ai ngờ nổi bên trong khoáng thạch trước mắt lại có một sinh vật đã tử vong.
Thật sự khiến cho người ta rung động!
Cược quặng, thật ra cược các loại bảo vật bên trong khoáng thạch.
Bên trong những bảo vật này, có thứ là linh dược, có thứ là binh khí thượng cổ lưu lại, có thứ lại là một vài sinh vật đã tử vong, đều cực kỳ quý giá.
Hễ cắt ra một loại trong số đó đều đủ để cho người ta phất nhanh một phen.
Còn nếu xuất hiện một loại sinh vật nào đó, vậy càng cực kỳ khó có được, còn quý giá hơn bảo vật khác không ít.
Đương nhiên phải nhìn xem bên trong đó là sinh vật gì, nếu là sinh vật bình thường, vậy tự nhiên không có giá trị gì cả.
“Nhưng không biết sinh vật bên trong đó là thứ gì, nên không thể phán đoán được giá trị của khoáng thạch.” Thai Lô nói.
“Đây đúng là một vấn đề khó khăn.” Tang Y cau mày nói.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn bị khoáng thạch này làm khó.
“Mở khoáng thạch này ra là được.” Vương Đằng thản nhiên nói.
Mọi người nghe vậy, lập tức kinh hãi, tất cả đều nhìn về phía Vương Đằng, không ai ngờ hắn sẽ lại nói ra lời nói như vậy.
Phải biết rằng giá trị của tảng đá trong suốt màu xanh bao bọc bên ngoài sinh vật còn không biết như thế nào.
Nếu sinh vật trong đó không hề có bất cứ giá trị gì, như vậy giá trị lớn nhất của khối khoáng thạch này chính là tảng đá trong suốt màu xanh bên ngoài.
Tùy tiện làm tổn hại nó.
Thứ nhất sẽ khiến cho giá trị của tảng đá trong suốt màu xanh kia bị tổn hại cực lớn.
Thứ hai là nếu có người thích tảng đá như vậy làm vật thẩm định, một khi hủy hoại nó, giá trị cũng sẽ giảm bớt.
Cho nên mới luôn không có ai nhắc đến việc này.
Hiện giờ Vương Đằng lại đưa ra đề nghị như vậy, tự nhiên khiến cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn.
“Ngươi nói bậy bạ gì thế, tảng đá trong suốt màu xanh này đâu thể tùy tiện mở ra được.” Thế Kinh nhìn chằm chằm vào Vương Đằng, hừ lạnh nói: “Nếu làm hỏng thứ này, ngươi bồi thường được sao?”
“Không sai.” Thai Lô gật đầu nói: “Hiện giờ còn chưa nhìn ra được khối khoáng thạch này là gì, tùy tiện làm hỏng không phải hành vi sáng suốt.”
“Một khối hổ phách mà thôi, khiến cho các ngươi rối rít kìa.” Vương Đằng thản nhiên nói.
“Hổ phách?” Mọi người sửng sốt.
“Ngươi nói đây là một khối hổ phách?” Tang Y nhìn Vương Đằng, tò mò hỏi.
“Không sai, đây là một khối hổ phách do nhựa cây thông Thanh Mộc ngưng tụ, trải qua năm tháng lắng đọng biến thành thôi, không có gia trị gì cả, tác dụng duy nhất là bảo vệ sinh vật ở bên trong.”
Vương Đằng không hề thay đổi sắc mặt, vô cùng bình tĩnh nói:
“Đương nhiên, nếu Tang Y tiểu thư cho rằng khối khoáng thạch này làm vật thẩm định, vậy có thể lưu lại.”
“Thông Thanh Mộc!” Ánh mắt Tang Y lộ ra một chút ngoài ý muốn, chợt nói: “Khó trách năng lượng trong đó hỗn loạn phức tạp như thế, hóa ra chỉ là một khối hổ phách, không có bất cứ giá trị thực dụng nào.”
“Vương Đằng huynh quả nhiên có kiến thức rộng rãi!”
Sắc mặt đám người Thai Lô, Thế Đô lập tức hơi khó coi, không ngờ Vương Đằng lại biết vật trước mắt, hơn nữa còn nói thẳng ra lai lịch của vật đó, mệt cho bọn họ còn ở bên cạnh nói lời châm chọc, hoàn toàn chính là vẽ mặt.
Nhạc Truân liếc nhìn Vương Đằng, kinh ngạc trong lòng càng ngày càng đậm.
Thiên kiêu đã từng đánh bại hắn, không ngờ lại có kiến thức như thế, quả nhiên khiến cho người khác bất ngờ.
“Các ngươi không hiểu thì đừng nói lung tung, vẫn là Vương Đằng tiểu ca ca lợi hại!” Ngự Hương Hương chu môi nói.
Sắc mặt của hai người Thế Đô âm trầm hơn, định cãi lại hai câu, nhưng vốn không tìm được lời nào để phản bác.
Kể cả sắc mặt Thai Lô cũng không đẹp mắt, cảm thấy mất mặt.
Thứ hắn không nhận ra, bị Vương Đằng nhận ra được, chẳng phải chứng minh hắn không bằng Vương Đằng sao.
“Được rồi, không cần để ý đến cách nói của người khác.” Vương Đằng sờ đầu nàng, nhàn nhạt nói.
“Đã biết rõ thứ này là gì, như vậy dựa theo đề nghị của Vương Đằng huynh, mở khối hổ phách này ra nhìn xem đi.” Tang Y lập tức đánh nhịp, nói với Vinh sư phụ: “Vẫn mời Vinh sư phụ hỗ trợ mở nó ra.”
“Chuyện này hơi khó khăn.” Vinh sư phụ khó xử nói: “Tình huống cắt ra hổ phách từ trong khoáng thạch, ta đã gặp được vài lần, nhưng còn chưa bao giờ cắt nó ra.”
“Vinh sư phụ cứ việc thoải mái làm đi, ta tin tưởng Vinh sư phụ.” Tang Y nói.
“Vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh.” Vinh sư phụ nói xong, sắc mặt nghiêm nghị bắt đầu cắt đá.
Ở trong tay của hắn, tảng đá trong suốt màu xanh kia lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được dần nhỏ đi, Thiên Phong Thanh Điêu ở bên trong cũng dần dần lộ ra nguyên hình.
Rầm!
Đúng vào lúc này, một khí tức tang thương viễn cổ còn tràn đầy nồng đậm hơn trước mấy lần lập tức đánh sâu vào mà ra
Đao cắt đá trong tay Vinh sư phụ đột nhiên bắn ra, dưới đánh sâu vào của khí thế này, toàn bộ mọi người đều không khỏi xoẹt xoẹt xoẹt lùi lại vài bước, sắc mặt tái nhợt, hơi kinh hãi nhìn sinh vật cổ xưa hiện ra hình dáng ở trước mắt.
Thân hình của nó đã không còn khổng lồ, thậm chí khô quắt nhiều lắm, nhưng loại uy thế kia vẫn không hề giảm bớt chút nào, tràn ngập ra, khiến mọi người ở đây đều đột ngột biến sắc.
“Đây là sinh vật gì vậy? Thậm chí lại có uy thế như vây.” Mọi người khiếp sợ không thôi.
“Này! Này! Này!” Vinh sư phụ tự nhiên đã bị kinh hãi đến không nói nên lời, chỉ vào sinh vật thần bí được cắt ra từ trong khoáng thạch kia, vẻ mặt hoảng sợ nói: “Ta cắt đá nhiều năm như vậy, nhưng chưa bao giờ gặp sinh vật nào kinh khủng như thế.”