Đám người Tang Y, Nhạc Yên, Thai Lô đã không còn quan tâm đến việc giữ vững trấn định, ai nấy đều xúm lại xem.
Hai anh em Thế Đô và Thế Kinh liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt nghiêm nghị, đều gấp gáp tiến lên.
Chỉ có Vương Đằng còn đứng tại chỗ, vẻ mặt bình thản.
Cổ La đang định giống như những người khác tiến lên xem xét, bước chân mới vừa bước ra nửa bước, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Vương Đằng, lập tức lại dừng chân, hỏi: “Hình như ngươi không hề ngoài ý muốn chút nào, chẳng lẽ đã sớm biết bên trong là thứ gì sao?”
“Trước khi chưa cắt ra, sao ta có thể biết rõ được.” Vương Đằng liếc xéo hắn, lững thững tiến lên trước quan sát.
Năng lượng hỗn loạn phức tạp bên trong hổ phách kia tự nhiên không thể tránh được tra xét của ‘Đôi mắt Chân Thị’ của hắn, hắn đã sớm nhìn thấy rõ sinh vật trong đó, nhưng lời nói này chắc chắn không thể nói cho người ngoài được.
Khi nên giả bộ vẫn phải giả bộ.
Về phần người khác có tin hay không, vậy là chuyện không liên quan gì đến hắn.
Dù sao thích tin hay không thì tùy.
Hắn không thừa nhận, ai nấy đều bó tay với hắn.
Cổ La tỏ vẻ hoài nghi, nhưng lại chưa nhìn ra điểm nào từ trên mặt Vương Đằng, chỉ có thể lắc đầu, đi theo sau lưng hắn, đi đến bên cạnh sinh vật thần bí được cắt ra kia, tò mò bắt đầu quan sát.
Tuy rằng vẻ tang thương viễn cổ tản ra từ trên người sinh vật thần bí kia tràn đầy, nhưng thực lực của mọi người ở đây đều không kém, cũng là người có ý chí kiên định, sau khi có sự chuẩn bị, ngược lại không hề bị uy thế của sinh vật thần bí kia tản ra làm kinh sợ lùi lại nữa.
Vinh sư phụ đã cắt bỏ toàn bộ tảng đá trong suốt màu xanh bao bọc bên ngoài sinh vật thần bí kia, khiến cho mọi người nhìn thấy rõ dáng vẻ của sinh vật này.
Lúc này sinh vật thần bí kia đã hoàn toàn lộ ra hình dáng, chỉ còn lại một tầng hổ phách màu xanh mỏng manh bao bọc ở bên ngoài, giống như mạ lên một tầng lá mỏng óng ánh trong suốt.
Đây là một loài chim, toàn thân hiện lên màu xanh thẫm, lông chim bên ngoài thân vẫn còn tồn tại, nhưng máu thịt bên dưới lông chim đã sớm khô quắt, hai cánh quặp ở dưới thân thể, trên đó giống như tồn tại vết thương, lộ ra một chút xương trắng trong suốt, giống như ngọc thạch màu xanh, lóe ra tia sáng chói mắt.
Sau khi loài chim này được hoàn toàn cắt ra, không biết từ khi nào xung quanh đã xuất hiện rất nhiều bong bóng thuộc tính, chúng cứ nổi lơ lửng như vậy, không có ai nhìn thấy.
Vương Đằng mừng rỡ trong lòng, lập tức nhặt chúng lên.
‘Ý chí viễn cổ x3000’
‘Ý chí viễn cổ x2600’
‘Ý chí viễn cổ x3200’
…
“Lại còn nhiều hơn mới vừa rồi!” Ánh mắt Vương Đằng sáng lên.
Các bong bóng thuộc tính dung nhập vào trong cơ thể hắn, khiến cho ‘Ý chí viễn cổ’ của hắn lập tức nhanh chóng tăng lên.
Tuy rằng một lần này cũng có cảnh tượng thương mang viễn cổ xuất hiện ở trong đầu hắn, nhưng trên người hắn không hề lộ ra một chút vẻ tang thương viễn cổ nữa.
Lần một lạ lần hai quen, lần thứ hai này hắn tự nhiên đã sớm có chuẩn bị, có thể khống chế được bản thân thật tốt.
‘Ý chí viễn cổ’: 12500/30000 (tam giai)
Vương Đằng nhìn thoáng qua giao diện thuộc tính của mình, không khỏi vui vẻ trong lòng.
Thuộc tính ‘Ý chí viễn cổ’ này tăng lên thật nhanh, chỉ trong một lúc như vậy đã đạt được nhiều giá trị thuộc tính như thế, khiến cho lực lượng ý chí của hắn càng mạnh mẽ.
Tuy rằng hiện giờ ‘Ý chí viễn cổ’ này chỉ là tam giai, tương đương với khí thế cấp Giới Chủ, còn không bằng ‘Bất Khuất Lôi Đình chiến ý’ của hắn, nhưng ‘Ý chí viễn cổ’ này quá mức đặc thù, có vẻ mênh mang cổ xưa của năm tháng, còn mạnh hơn khí thế cấp Giới Chủ bình thường.
Đối mặt với một vài tình huống đặc biệt, ‘Ý chí viễn cổ’ này vô cùng có ích.
Cho đến tận bây giờ, Vương Đằng đã nhiều lần sử dụng ‘Ý chí viễn cổ’ này, hơn nữa toàn dựa vào thêm vào của loại ý chí này nên mới có thể không một lần có hại.
Càng quan trọng hơn là hiện giờ trên thân hình của Thiên Phong Thanh Điêu kia vẫn còn rơi bong bóng thuộc tính xuống, chưa hề dừng lại, cũng không biết có thể duy trì được bao lâu.
Nếu có thể để cho ‘Ý chí viễn cổ’ của hắn đột phá đến tứ giai, vậy quá sung sướng.
Vương Đằng hơi tham lam nghĩ.
Những người khác đều không biết Vương Đằng đã chiếm được không ít chỗ tốt từ trên thân Thiên Phong Thanh Điêu kia, bọn họ vẫn còn đang vây xung quanh thân hình của Thiên Phong Thanh Điêu này, vất vả suy đoán lai lịch của nó.
Vương Đằng vừa nhặt thuộc tính vừa nhìn thân hình Thiên Phong Thanh Điêu hoàn mỹ hiện lên trước mắt, âm thầm gật đầu, cười nói với Vinh sư phụ kia: “Vinh sư phụ thật sự có tay nghề giỏi.”
“Tông sư này quá khen!” Vinh sư phụ chậm rãi phun ra một ngụm khí đục, lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: “May mà không phụ phó thác, sinh vật này không phải vật phàm, nếu có gì hư hao, vậy thật sự là lỗi của ta.”
“Vất vả Vinh sư phụ rồi.” Tang Y cảm kích nói.
Vương Đằng cũng thật cảm kích… đợi chút, hắn đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Tiền đặt cược giữa hắn và Nhạc Yên, hình như biến thành một… yêu cầu!
Đù má! Giảm mạnh!!!
Tuy rằng dáng vẻ của Nhạc Yên thật sự xinh đẹp, nhưng hắn không thể làm chuyện gì mang tính thực chất với nàng cả.
Tiền đặt cược một yêu cầu kia có hạn chế thật sự rất nhiều, còn không bằng muốn thân hình của Thiên Phong Thanh Điêu này.
“Giảm mạnh! Giảm mạnh!” Tròng mắt Vương Đằng láo liên, suy nghĩ xem nên làm như thế nào để lừa gạt thân hình Thiên Phong Thanh Điêu này từ trong tay đối phương.
“Nhựa thông Thanh Mộc muốn hình thành hổ phách khổng lồ như thế, ít nhất phải trải qua thời gian trăm vạn năm, vậy nói lên sinh vật thần bí bên trong này bị đóng ít nhất trăm vạn năm, nhưng đến hiện giờ uy thế của nó vẫn còn kinh khủng như thế, đủ để thấy được khi còn sống sinh vật này tuyệt đối vô cùng mạnh mẽ.” Nhạc Yên tỏ vẻ rung động quan sát vật trước mắt, kinh hãi nói.
“Không biết có ai quen biết sinh vật này không?” Tang Y quan sát sinh vật trước mắt, sau đó nhìn đám người Thai Lô, Vương Đằng, nhíu mày hỏi.