“Chưa từng thấy, thân hình của loài chim này đã thu nhỏ rất nhiều, lại trải qua năm tháng biến hóa, kể cả dáng vẻ đều đã thay đổi rất nhiều, vốn không cách nào phân biệt được.” Sắc mặt Thai Lô hơi khó coi, hắn nhìn thấy loài chim này, cảm nhận được uy thế khủng bố kia, hắn đã biết nguyên thạch hệ Mộc cấp bảy và Mộc nguyên châu hắn cắt ra vốn không thể nào so sánh được với sinh vật này.
Hai người Thế Đô và Thế Kinh là Linh trù sư, càng không biết sinh vật huyền bí này là gì, đều lắc đầu.
“Vật ấy hình như là một loại tinh thú hệ chim viễn cổ nào đó!” Cổ La sờ cằm, liếc nhìn Vương Đằng, trầm ngâm nói: “Có được uy thế như vậy, chắc tối thiểu cũng là tinh thú cấp Thánh.”
“Tinh thú cấp Thánh!!”
Mọi người đang tò mò quan sát tinh thú này, giờ phút này nghe thấy vậy, lập tức kinh hãi không nhẹ.
Sinh vật thần bí này sao sẽ lại là tinh thú cấp Thánh?
Hiện giờ sinh vật này đã chỉ còn lại dài chừng bốn đến năm mét, cho dù đã hoàn toàn dang rộng hai cánh chẳng qua cũng chỉ ba mươi mấy mét, tinh thú cấp Vương bình thường đều lớn hơn nó rất nhiều lần, huống hồ là tinh thú cấp Thánh.
Do đó tất cả mọi người đều cảm thấy không thể tin nổi, thật sự không thể tin phán đoán của Cổ La đưa ra.
“Sinh vật cấp Thánh!” Hai người Thế Đô và Thế Kinh liếc nhìn nhau, trong lòng rung động đồng thời không nhịn được lộ ra vẻ tham lam.
Bọn họ vốn còn tính toán, nếu thắng Nhạc Yên, cùng lắm miễn tiền đặt cược, bán cho nàng một nhân tình.
Nhưng hiện giờ nhìn thấy thi thể của tinh thú cấp Thánh này, trong mắt hai người đều không khỏi lộ ra vẻ tham lam.
Nếu có thể thắng được thi thể tinh thú cấp Thánh này, chẳng phải bọn họ đã kiếm lớn sao.
Nhưng nghĩ lại, nếu thật sự là tinh thú cấp Thánh, bảo vật bọn họ mới vừa cắt ra, hình như còn kém xa Tang Y.
Trận tỷ thí này không sai biệt lắm bọn họ đã thua.
“Ngươi nói là tinh thú cấp Thánh thì chính là tinh thú cấp Thánh sao?” Thế Đô lập tức đứng ra, hừ lạnh nói: “Chẳng qua chỉ là một chút uy thế lưu lại, sao có thể phán đoán nó chính là tinh thú cấp Thánh được.”
Vương Đằng câm nín liếc mắt nhìn hắn, tên này có phải là kẻ ngu không vậy?
Lời nói không dùng đến đầu óc này cũng nói ra được.
Lần này đắc tội không chỉ có Cổ La, càng đắc tội Nhạc Yên và Tang Y hai thiên kiêu của Nhạc gia và Tang gia.
Quả nhiên hai nàng Nhạc Yên và Tang Y đồng thời biến sắc, ánh mắt nhìn Thế Đô lập tức trở nên lạnh lùng rất nhiều, đôi bên vốn không có giao tình gì, hiện giờ Thế Đô này vì thắng lợi, kể cả da mặt đều không cần, thật sự khiến cho các nàng chán ghét.
Tinh thú bình thường có thể có uy thế như vậy sao?
Cho dù muốn phản bác, cũng nên lấy ra một vài chứng cứ càng có sức thuyết phục chứ không phải càn quấy.
Ánh mắt của Thế Đô này không tốt thì thôi, nhưng nếu kể cả dũng khí thừa nhận thất bại đều không có, vậy thật sự không có triển vọng gì.
Thế Đô đối mặt với ánh mắt sắc bén kia của Tang Y và Nhạc Yên, sắc mặt lập tức cứng đờ.
“Hai vị đừng trách, em trai ta từ nhỏ đầu óc vụng về, không biết nói chuyện, kính xin hai vị thứ lỗi.” Thế Kinh hung hăng trừng mắt liếc Thế Đô, vội vàng ôm quyền nói với hai người Nhạc Yên.
Tang Y lạnh lùng cười, vẫn chưa nói thêm điều gì, nàng vốn chướng mắt Thế gia, nếu bình thường, đôi bên vốn không hề có điểm chung gì.
Nhạc Yên tỏ vẻ bình thản, không nói nửa câu, nàng đã quyết định sẽ không để ý đến đối phương.
Người Thế gia này không đáng để kết bạn.
Đối với Nhạc gia bọn họ, thiếu một gia tộc linh trù cũng không là gì cả.
Nhạc Sơn nhìn thấy cục diện này, sắc mặt không khỏi hơi xấu hổ, nhưng ánh mắt cũng trở nên hờ hững, liếc nhìn hai người Thế Kinh, hoàn toàn bỏ qua giao tình của đôi bên.
Sắc mặt Thế Kinh co giật, hung tợn trừng mắt nhìn Thế Đô.
Thằng em trai ngu xuẩn này!
Thật sự hết thuốc chữa.
Sắc mặt Thế Đô biến thành màu đen, hắn chỉ không nhịn được nói một câu mà thôi, không ngờ lại tạo thành cục diện như vậy, chuyện này hắn hoàn toàn không nghĩ đến.
“Vương Đằng huynh, ngươi cảm thấy ta nói có đúng không?” Cổ La khẽ cười, lại không thèm để ý đến cái nhìn của những người khác, ngược lại nhìn Vương Đằng, cười hề hề hỏi.
“Cổ La huynh nói không sai, sinh vật thần bí này ít nhất cũng là tinh thú cấp Thánh.” Vương Đằng gật đầu nói.
“Vậy hai vị có nhận ra nó rốt cuộc là tinh thú gì không?” Tang Y không quan tâm đến hai anh em Thế gia nữa, vội vàng hỏi tới.
“Dựa vào những đặc thù này, tạm thời còn không thể đoán được.” Cổ La lắc đầu, lại nhìn Vương Đằng, cười nói: “Nhưng ta thấy hình như Vương Đằng huynh biết rõ phần nào lai lịch của sinh vật này thì phải?”
Hai nàng Tang Y và Nhạc Yên hơi sững sờ, không khỏi ngoài ý muốn, lập tức nhìn Vương Đằng.
“Nếu Vương Đằng huynh biết được điều gì, kính xin nói rõ.” Tang Y chần chừ một chút, nói.
“Khụ khụ, trước khi nói, chúng ta có thể thay đổi tiền đặt cược không?” Vương Đằng vội ho một tiếng, hỏi.
“Ngươi thật sự biết rõ!” Cổ La dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Vương Đằng.
Tang Y và Nhạc Yên liếc mắt nhìn nhau, sau đó trong lòng càng thêm ngoài ý muốn, tên này nói như vậy, hiển nhiên thật sự biết cái gì.
“Biết sơ một chút!” Vương Đằng cười nói.
“Vì sao ngươi phải đổi tiền đặt cược?” Nhạc Yên kinh ngạc hỏi.
“Ta sợ thua, đợi lát nữa không thỏa mãn được điều kiện của ngươi.” Tròng mắt Vương Đằng đảo loạn, lời lẽ chân chính nói.
“Thật à?” Nhạc Yên tỏ vẻ hoài nghi, thằng cha này mới vừa có dáng vẻ vô cùng tự tin, hiện giờ lại sẽ nhận thua?
Cổ La cũng tỏ vẻ hoài nghi nhìn Vương Đằng, tuy rằng hắn và Vương Đằng mới quen biết không lâu, nhưng theo ý hắn, Vương Đằng giống như không phải người sẽ chịu nhận thua.
“Thân hình của một tinh thú cấp Thánh, ta chắc chắn không thắng được ngươi, nếu không chúng ta vẫn dựa theo tiền đặt cược ban đầu đi.” Vương Đằng nói.