“Ngươi cũng nói, đây chính là thân hình của tinh thú cấp Thánh, nếu dựa theo tiền đặt cược ban đầu, ngươi bồi thường nổi sao?” Nhạc Yên nhìn hắn, trong lòng càng thêm hoài nghi.
“Chuyện này ngươi không biết rồi, ta thứ gì khác không có, chính là nhiều tiền, mới vừa rồi ta đã tính toán thử, nếu dựa theo giá trị của tinh thú cấp Thánh này để bồi thường, tối đa chỉ bồi thường cho ngươi một ngàn năm trăm đồng Hỗn Độn, bằng chừng đó ta còn ra được.” Vương Đằng trợn tròn mắt nói bịa đặt, dáng vẻ coi tiền như rác.
“Một ngàn năm trăm đồng Hỗn Độn!” Người xung quanh nghe được như vậy, lập tức há hốc miệng.
Tinh thú cấp Thánh này rốt cuộc là cái gì? Chỉ là một thân thể mà thôi, lại có giá trị cao như thế!
“Một… một ngàn năm trăm đồng Hỗn Độn!!??” Hai người Thế Kinh và Thế Đô hai mặt nhìn nhau, không khỏi trừng lớn mắt, vẻ mặt khó có thể tin.
Khoáng thạch bọn họ cắt ra mới giá trị ba trăm năm mươi đồng Hỗn Độn, hơn nữa còn là giá trị được đánh giá cao nhất.
Vốn tưởng rằng đã chắc chắn thắng lợi!
Ai ngờ bảo vật do đám người Nhạc Yên cắt ra lại có giá trị đến một ngàn năm trăm đồng Hỗn Độn, chênh lệch này không khỏi quá lớn.
Không chỉ có bọn họ, những người khác đều cảm thấy thật thần kỳ.
Khoáng thạch mấy chục tỷ đồng Vũ Trụ lại cắt ra một bảo vật một ngàn năm trăm đồng Hỗn Độn, như vậy đâu chỉ tăng mạnh, thật sự tăng đến không biên giới.
Hai người Nhạc Yên và Tang Y há hốc miệng, cảm thấy không thể tin nổi.
Đặc biệt là Tang Y, là một Tầm quặng sư, nàng không xa lạ gì với việc cược quặng, nhưng có thể lấy giá mấy chục tỷ đồng Vũ Trụ cược ra bảo vật hơn một ngàn đồng Hỗn Độn, chuyện này vẫn là lần đầu tiên gặp được.
Cố tình nó lại do bản thân nàng đánh ra.
Trong lúc này, thiên kiêu của Tang gia đều cảm thấy không chân thực lắm.
Lúc chọn lựa khối khoáng thạch này, nàng thật sự không ngờ sẽ có tiền lời kinh khủng như thế.
Tâm tính của nàng thiếu chút nữa sụp đổ, thậm chí muốn khóc.
Khối khoáng thạch này là do nàng lựa chọn giúp Nhạc Yên.
Bình thường đều là Nhạc Yên giúp nàng, hiện giờ khó có được Nhạc Yên cầu nàng một lần, nàng tự nhiên phải làm tốt chuyện này giúp Nhạc Yên, để cho đối phương biết được một chút về năng lực của nàng.
Do đó khi chọn lựa khoáng thạch, nàng đặc biệt tận tâm tận lực, thậm chí phát huy ‘Huyền Quang Minh Đồng’ lên đến cực hạn.
Ai có thể ngờ kết quả lại là như vậy.
Sớm biết như thế, việc gì phải lựa chọn khoáng thạch tốt như vậy chứ, lưu lại cho bản thân nàng chẳng lẽ không thơm sao?
“Sao ngươi dám chắc chắn nó giá trị một ngàn năm trăm đồng Hỗn Độn?” Thế Kinh không tin tưởng lắm chất vấn.
“Không sai, cho dù là thân hình của tinh thú cấp Thánh bình thường cũng không đáng giá nhiều tiền như vậy!” Thai Lô hít sâu một hơi, để cho mình bình tĩnh trở lại, nói.
“Đợi lát nữa ta sẽ giải thích vấn đề này với các ngươi, nhưng hiện giờ Nhạc Yên tiểu thư có đáp ứng yêu cầu của ta không?” Vương Đằng nhìn Nhạc Yên, cười tủm tỉm nói.
Một ngàn năm trăm đồng Hỗn Độn, hắn cũng không tin đối phương không động lòng.
So với một yêu cầu không hề quan trọng, rõ ràng vẫn là một ngàn năm trăm đồng Hỗn Độn có lực hấp dẫn hơn.
Nhạc Yên nhíu mày, ánh mắt nhìn chăm chú vào ánh mắt của Vương Đằng, một ngàn năm trăm đồng Hỗn Độn thật sự khiến người ta động lòng, kể cả nàng cũng không thể mặc kệ, nhưng nàng luôn cảm thấy chỗ nào đó không thích hợp.
Thằng cha này thà bỏ ra một ngàn năm trăm đồng Hỗn Độn bồi thường nàng chứ không đồng ý đáp ứng một yêu cầu của nàng, trong này tuyệt đối có vấn đề.
Về phần Vương Đằng nói sẽ thắng nàng, nàng thật sự không nghĩ đến phương diện này.
Dù sao bảo vật nàng cắt ra có giá trị đạt đến một ngàn năm trăm đồng Hỗn Độn, hơn nữa cái giá này còn do đối phương chính miệng nói ra, nàng không tin Vương Đằng còn có thể cắt ra bảo vật có giá trị hơn nó.
“Ngươi xác định thân hình của tinh thú cấp Thánh này có giá trị một ngàn năm trăm đồng Hỗn Độn? Không lừa ta?” Nhạc Yên nói: “Ngươi phải hiểu, nếu ngươi lừa ta, nhiều người xem như vậy, tiền đặt cược của chúng ta, ta hoàn toàn có thể đổi ý.”
“Tự nhiên không lừa ngươi, ta còn không làm ra chuyện hạ lưu như vậy.” Vương Đằng nói.
“Một yêu cầu của ta có đáng sợ như vậy sao?” Nhạc Yên đã tin bảy tám phần, nhưng vẫn còn nghi ngờ trong lòng, lại hỏi lần nữa.
“Lấy giá trị một ngàn năm trăm đồng Hỗn Độn này để tính, yêu cầu của ngươi chắc chắn không đơn giản.” Vương Đằng nói: “Ta thà rằng trả giá một ngàn năm trăm đồng Hỗn Độn để đổi lấy yêu cầu này còn hơn.”
“Được!” Nhạc Yên cẩn thận liếc nhìn hắn, sau đó trao đổi một ánh mắt với Tang Y, cuối cùng cắn răng một cái, nói: “Miễn là ngươi nói ra, ta sẽ đáp ứng ngươi, chỉ cần trả bồi thường tương ứng, không cần phải đáp ứng một yêu cầu của ta nữa.”
Ý tưởng của nàng thật đơn giản, lấy tiền tới tay trước rồi tính, về phần yêu cầu thì thôi, dù sao nàng chỉ vì nghe ngóng thân phận của Vương Đằng, thuận tiện xem cơ sở của hắn, về sau chuyện này có thể làm bất cứ lúc nào, không cần thiết phải hoàn thành vào lúc này.
Khóe mắt Nhạc Truân khẽ giật, không nhịn được liếc nhìn Nhạc Yên.
E rằng cô nàng này đã bị tiền rớt vào trong mắt.
Một ngàn năm trăm đồng Hỗn Độn!
Nghĩ đến đây, kể cả hắn đều không khỏi hâm mộ ghen ghét, cũng không trách được đối phương đổi tiền đặt cược.
“Lời phải nói rõ, nếu thua, khoáng thạch của chúng ta cũng phải bại bởi đối phương, nếu không đủ lại dùng giá trị ngang nhau để đền bù, đúng không?” Vương Đằng hỏi.
“Không sai!” Nhạc Yên ngẫm nghĩ, giống như không có vấn đề gì, vì thế trực tiếp gật đầu nói.
“Ngươi nói xong chưa, vô nghĩa nhiều như vậy, nhanh nói ra lai lịch của vật đó, chúng ta nhiều người như vậy đều đang chờ.” Thế Đô không kiên nhẫn nói.
Trong lòng hắn còn ôm một chút may mắn, dù sao nếu thua, bọn họ chẳng những phải bồi đền Mộc nguyên châu ra, còn phải bù thêm hơn một ngàn đồng Hỗn Độn, thật sự thua lỗ đến nhà bà ngoại.