Do đó bọn họ chỉ có thể gửi gắm hy vọng ở Vương Đằng phạm sai lầm!
Từ đầu đến cuối Vương Đằng đều không để ý đến đối phương, lúc này tâm tình của hắn vô cùng tốt, khóe miệng đều không nhịn được điên cuồng nhếch lên.
Thân hình của Thiên Phong Thanh Điêu cuối cùng đến tay, thật sự không dễ dàng!
May mà bọn họ không tin hắn có thể thắng, bằng không chắc chắn không dễ dàng lừa gạt đối phương đổi lại tiền đặt cược như vậy.
“Yêu cầu đã đáp ứng ngươi, hiện giờ có thể nói chứ.” Tang Y không nhịn được thúc giục.
“Được rồi, các ngươi nghe cho kỹ.” Vương Đằng mỉm cười, nói ra: “Loài chim này tên là Thiên Phong Thanh Điêu, chính là một loại tinh thú loài chim thuộc tính hệ Phong viễn cổ cực kỳ khủng bố…”
Mọi người nghe xong đều sắc mặt kinh dị, rung động không thôi.
Không ngờ thân hình tinh thú loài chim khô quắt trước mắt này thậm chí lại có lai lịch như thế!
Tinh thú hệ Phong viễn cổ!
Thiên Phong Thanh Điêu!
Rất nhiều người có tâm tư đã âm thầm điều tra, một vài người tin tức linh thông lập tức điều tra được một ít tư liệu về Thiên Phong Thanh Điêu, trong lòng càng thêm kinh dị.
Đám người Nhạc Yên, Tang Y chính là ở trong số đó, lúc này bọn họ đều nhìn về phía cánh của linh thú kia, ánh mắt trở nên nóng như lửa.
“Ngươi làm thế nào có thể xác định vật ấy là Thiên Phong Thanh Điêu!” Sắc mặt của Thế Đô càng thêm khó coi, chưa từ bỏ ý định nói: “Loài chim này đã sớm khô quắt, một vài đặc thù rất nhiều tinh thú bay được đều có, chỉ dựa vào uy thế kia chỉ sợ còn chưa đủ đâu.”
“Lời ta nói có đúng không, các ngươi tách hai cánh của nó ra nhìn là biết.” Vương Đằng nhàn nhạt nói.
“Ngươi có ý gì?” Thế Đô lạnh giọng cau mày nói.
Mọi người lập tức dùng sắc mặt kỳ quái nhìn hắn, giống như đang nhìn một kẻ đần độn.
“Được rồi, đừng làm ta mất mặt xấu hổ nữa.” Sắc mặt Thế Kinh khó coi, hắn đã điều tra tư liệu về Thiên Phong Thanh Điêu này, biết rõ lời Vương Đằng nói không giả.
Đúng như lời hắn nói, chỉ cần tách hai cánh ra là có thể xác định tinh thú thần bí trước mắt này có phải là Thiên Phong Thanh Điêu hay không, vẻ ngoài có thể lừa người, nhưng xương cốt của đôi cánh kia lại tuyệt đối không lừa được người, trên đó có đường vân thiên phú chỉ Thiên Phong Thanh Điêu mới có, chính là chỗ thiên phú huyết mạch của nó.
Do đó Vương Đằng tuyệt đối không có khả năng lấy việc này ra lừa người khác.
“Xem ra lần này ta thắng.” Nhạc Yên tiếp thu hồi lâu, mới dần dần đè ép niềm vui bất ngờ này xuống, trấn định lại, nàng nhìn mọi người, cười hề hề nói.
Sắc mặt của hai người Thế Đô và Thế Kinh đều không đẹp mắt, trong lòng thật sự giống như ăn phân, không thua Vương Đằng, ngược lại bại bởi Nhạc Yên, thật sự quá đù má nó.
Càng quan trọng hơn là, tiền bọn thua càng nhiều hơn.
Cổ La lắc đầu, trong lòng đã không ôm hy vọng gì.
Cho dù hắn tự tin, đều không cảm thấy mình có thể thắng được hài cốt của Thiên Phong Thanh Điêu này.
Xuất hiện của thứ này hoàn toàn phải xem số mệnh, cho dù bình thường hắn vô cùng may mắn, nhưng đều không dám bảo đảm mình có thể thắng được.
“Vậy chưa chắc!”
Đột nhiên đúng vào lúc này, một giọng nói bình thản chợt vang lên.
Mọi người hơi sững sờ, không nhịn được nhìn Vương Đằng, thằng cha này có ý gì, chẳng lẽ còn chưa bỏ qua sao?
“Ngươi còn không nhận thua sao?” Cổ La kinh ngạc hỏi.
“Khoáng thạch của hai chúng ta còn chưa cắt, tất cả đều có khả năng mà.” Vương Đằng cười hề hề nói: “Cho dù khối khoáng thạch của ta không thắng được, không phải còn khối của ngươi sao.”
“Ta cũng không có tin tưởng gì.” Cổ La lắc đầu nói.
“Nếu Vương Đằng huynh không nhận thua, vậy cứ tiếp tục cắt đá đi, ta thấy hai khối khoáng thạch này đã cắt gần xong, chắc sẽ nhanh chóng nhìn thấy được rõ ràng.” Nhạc Yên chỉ coi Vương Đằng chưa từ bỏ ý định, không hề để ý chút nào, cười tủm tỉm nói.
“Vậy lại làm phiền Vinh sư phụ một chút.” Vương Đằng cười nói.
“A… được!” Vinh sư phụ gật đầu nói.
Thật ra hắn không coi trọng hai người Vương Đằng và Cổ La, nhưng nếu đối phương muốn cắt đá, hắn tự nhiên không thể ngăn cản.
Rắc rắc rắc rắc…
Từng đao rơi xuống, hai khối khoáng thạch càng ngày càng nhỏ.
Khối khoáng thạch của Cổ La kia không nhỏ, nhưng lại sớm ra sáng hơn khối của Vương Đằng, chỉ thấy một tia sáng màu đỏ thắm chói mắt chợt bộc phát ra.
Mọi người vốn đã không ôm hy vọng gì, nhưng giờ phút này nhìn thấy tia sáng chói mắt, đều không khỏi ngây ngẩn cả người.
“Tia sáng thật mãnh liệt!” Tang Y hơi biến sắc,không nhịn được kinh giọng nói.
Tia sáng màu đỏ thắm chói mắt chiếu rọi bốn phía, khiến cho tất cả mọi người không khỏi chấn động trong lòng.
Tia sáng này quá chói mắt!
Còn chói mắt hơn tia sáng lúc cắt khoáng thạch của hai người Thế Đô trước đó mấy lần.
Mọi người thiếu chút nữa bị sáng đến mù mắt.
Thứ bên trong chắc chắn không bình thường.
Mọi người đều biết, tia sáng càng chói mắt, giá trị bảo vật cắt ra từ bên trong khoáng thạch có thể càng cao, tỷ lệ này rất cao.
Tình huống tốt mã dẻ cùi đương nhiên cũng có, nhưng cực nhỏ.
Trong lúc này, tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, ngoài ý muốn đến cực hạn.
Mấy Tầm quặng sư trẻ tuổi này đều lợi hại như vậy sao?
Xung quanh không hề thiếu Tầm quặng sư thế hệ trước, vốn đều đang xem náo nhiệt, nhưng mới vừa rồi khi nhìn thấy trong khối khoáng thạch của Tang Y cắt ra Thiên Phong Thanh Điêu, kể cả bọn họ đều bị trấn trụ, đã sớm không còn tâm tư nhìn xem náo nhiệt nữa.
Hiện giờ lại nhìn thấy khoáng thạch của Cổ La cắt ra cũng kinh người như thế, trong lòng bọn họ càng rung động không thôi.
Giờ phút này lão Kê và ông lão râu bạc tóc bạc kia đang đứng cạnh nhau, nhìn một màn này, trên mặt đều không khỏi lộ ra vẻ khó có thể tin.
“Vài thiên kiêu này thật sự là hậu sinh khả úy!” Ông lão tóc bạc râu bạc không nhịn được cảm thán.
“Tùng Lăng, xem ra những lão già khọm chúng ta không nhận già không được rồi.” Lão Kê thổn thức, nói.