“Ba người trước đó đều lợi hại như thế, người cuối cùng này…” Ông lão râu bạc tóc bạc được gọi là Tùng Lăng kia liếc nhìn Vương Đằng, hoài nghi nói.
Lão Kê giật thột trong lòng, đột nhiên sinh ra một dự cảm xấu: “Ngươi cảm thấy… hắn đang giả heo ăn thịt hổ?”
“Có thể thắng được ba người trước hay không còn khó nói, nhưng khối khoáng thạch được ngươi bán đi, nói không chừng cũng cược tăng.” Tùng Lăng nói.
“Chẳng lẽ mắt ta vụng về sao.” Lão Kê hoài nghi quan sát khối khoáng thạch nhỏ nhất kia, cười khổ: “Có chơi có chịu, đã bán đi rồi, cược giảm hay cược tăng, ta đều chỉ có thể nhận.”
“Lão già nhà ngươi lại rộng rãi không ít.” Tùng Lăng cười nói.
…
Bên kia, đám người Nhạc Yên và Tang Y vốn tưởng rằng thắng chắc, nhưng hiện giờ nhìn thấy một màn này, tảng đá trong lòng lại một lần nữa nâng lên.
Không thể nào!
Không thể nào!
Giá trị bảo vật do các nàng cắt ra đã đạt đến một ngàn năm trăm đồng Hỗn Độn, đối phương còn có thể xoay người được sao?
Thật sự không có thiên lý!
Sắc mặt của hai người Thế Đô và Thế Kinh càng ngày càng khó coi, một Nhạc Yên còn chưa tính, hiện giờ lại thêm một người, bọn họ thật sự bị ép đến gắt gao, như vậy nào còn chút phần thắng nào.
Sắc mặt của Thai Lô còn khó coi hơn, nếu thất bại bởi Tang Y, hắn cũng công nhận.
Nhưng Cổ La này vốn chính là một hạng người vô danh, nếu không phải Tang Y và Nhạc Yên, hắn vốn không biết đối phương.
Đối phương dựa vào cái gì có thể thắng được hắn?
Thiên kiêu của Thai gia này chẳng những trong lòng cực kỳ khó chịu, càng tràn đầy không phục.
Đối với thiên tài giống như hắn, thất bại bởi một người vô danh, thật sự là sỉ nhục lớn nhất đối với hắn.
Cổ La hơi sửng sốt, không nhịn được nở nụ cười lớn: “Ha ha ha, xem ra vận may của ta đã trở lại.”
“Ừ ừ, không sai, vận may đã trở lại!” Vương Đằng gật đầu, thuận tay nhặt bong bóng thuộc tính rơi xuống ở bên người Cổ La.
‘May mắn x1’
Chỉ có một bong bóng thuộc tính, hơn nữa cũng chỉ có 1 điểm giá trị thuộc tính, nhưng rõ ràng là thuộc tính may mắn Vương Đằng chờ mong đã lâu.
Người này thật sự là một cục cưng thuộc tính may mắn, luôn luôn có niềm vui bất ngờ!
Cổ La cứ cảm thấy kỳ quái, liếc nhìn Vương Đằng, lại thấy hắn đang cười với mình, lập tức cảm thấy da đầu run lên, tóc gáy dựng thẳng.
Nụ cười này quá rợn người!
“Vinh sư phụ, mau cắt đá!” Mọi người gấp gáp thúc giục.
“Được! Được! Được!” Vinh sư phụ lập tức liên thanh đáp, động tác trong tay lập tức tăng nhanh, một đao cắt xuống, lớp vỏ đá kia thoáng chốc đã chồng chất một tầng thật dày trên mặt đất.
Một màn này khiến cho mọi người cực kỳ kinh ngạc, mới vừa rồi sau khi ra sáng, bọn họ đều cho rằng bảo vật bên trong khối khoáng thạch này chắc không nhỏ, nhưng hiện giờ cắt ra nhiều vỏ đá đến như thế, bảo vật bên trong cũng càng ngày càng nhỏ hơn.
Chờ mong của mọi người dần dần biến thành hoài nghi.
Cổ La hơi biến sắc, ánh mắt nhìn chăm chú vào khối khoáng thạch kia.
Sẽ không xỏ lá như vậy đấy chứ!
Rắc rắc ~!
Đúng lúc này, từng tiếng vỡ vụn giòn vang chợt truyền ra.
Mọi người chấn động tinh thần, lập tức nhìn về phía chỗ âm thanh truyền ra, chỉ thấy bên trên khối khoáng thạch đã bị cắt ra còn sót lại non nửa kia đột nhiên nhiều thêm một vết nứt.
Động tác của Vinh sư phụ cứng đờ, ánh mắt nhìn chằm chằm vết nứt.
Thông thường, hắn là người có kinh nghiệm phong phú như vậy, lúc cắt đá tuyệt đối sẽ không để xuất hiện vết nứt.
Nhưng hiện giờ đã có một vết nứt cực kỳ dễ thấy xuất hiện ở bên trên, thật sự khiến cho hắn vô cùng kỳ quái, sắc mặt cũng trở nên nghiêm nghị.
“Vị Tông sư này, ngươi nhìn xem…” Vinh sư phụ nhìn Cổ La, hơi chần chừ hỏi.
“Tiếp tục cắt đi, ta tin tưởng tay nghề của Vinh sư phụ.” Cổ La không hề do dự, nói thẳng.
Dù sao đã cắt đến trình độ như vậy, không để Vinh sư phụ này tiếp tục cắt, đổi thành thợ cắt đá khác đều chưa chắc đã làm được tốt hơn hắn.
Huống hồ tình hình mới vừa rồi khi cắt ra Thiên Phong Thanh Điêu kia, hắn cũng nhìn thấy, tay nghề của Vinh sư phụ này tuyệt đối hết lời để nói, hiện giờ xuất hiện tình huống như vậy, có khả năng rất lớn không phải là do đối phương làm ra sai lầm, mà là vấn đề của bản thân khoáng thạch này.
Sắc mặt Vương Đằng kinh di, hắn lại một lần nữa nhìn thấy bong bóng thuộc tính.
Khi vết nứt kia xuất hiện, một bong bóng thuộc tính theo đó rơi xuống, lơ lửng ở bên chân Vinh sư phụ, thiếu chút nữa đã bị giẫm lên.
Tuy rằng thật ra hắn không giẫm đến…
Nhặt!
Vương Đằng ôm một chút chờ mong, lập tức lặng yên cuốn niệm lực tinh thần ra.
Bong bóng thuộc tính kia theo đó dung nhập vào trong cơ thể Vương Đằng.
‘Nhân Kiếm Hợp Nhất x600’
…
“Nhân Kiếm Hợp Nhất!” Vương Đằng ngây ngẩn cả người, tuy rằng hắn đã biết bên trong khối khoáng thạch kia của Cổ La có cái gì, nhưng hoàn toàn không ngờ đến sẽ nhận được loại thuộc tính này.
Nhưng thuộc tính này cũng khiến hắn hơi bất ngờ.
‘Nhân Kiếm Hợp Nhất’ của hắn đã lâu không tăng lên, kể từ khi rời khỏi học viện tinh không đã không thể cạo lông cừu của thiên tài này, mà những võ giả ở bên ngoài lại hiếm có ai có thể nắm giữ ‘Nhân Kiếm Hợp Nhất’.
Kiếm là một loại binh khí Vương Đằng thường xuyên sử dụng đến nhất, do đó hắn cực kỳ coi trọng việc tăng cảnh giới của các loại kiếm pháp lên.
Mà ‘Nhân Kiếm Hợp Nhất’ không thể nghi ngờ là một loại cảnh giới những người luyện kiếm tha thiết ước mơ.
Cho dù lĩnh vực hay lực căn nguyên, muốn hoàn toàn dùng kiếm pháp phát huy ra uy lực đều cần lấy cảnh giới ‘Nhân Kiếm Hợp Nhất’ này thi triển.
Làm một so sánh thật thỏa đáng, cảnh giới ‘Nhân Kiếm Hợp Nhất’ này giống như một máy móc, có thể pha trộn các loại nguyên vật liệu lại, chế tạo ra dụng cụ hoàn mỹ nhất.
‘Nhân Kiếm Hợp Nhất’: 10100/100000
Vương Đằng nhìn thoáng qua giao diện thuộc tính, cảnh giới ‘Nhân Kiếm Hợp Nhất’ cuối cùng đã đạt đến trình độ một phần mười của giới hạn thuộc tính.
“Các ngươi mau nhìn, vết nứt càng ngày càng nhiều!”