Đúng vào lúc này, một tiếng kinh hô đã kéo suy nghĩ của Vương Đằng lại.
Hắn vội vàng nâng mắt nhìn xem, Vinh sư phụ kia còn chưa ra tay, vết nứt mặt ngoài khoáng thạch đã càng ngày càng nhiều, bắt đầu từ vết nứt ban đầu kia lan tràn ra bốn phía, lập tức đã trải rộng toàn bộ mặt ngoài của khối khoáng thạch.
“Có chuyện gì vậy?”
“Hình như bên trong có thứ gì đó muốn ra vậy.”
“Sao ta lại cảm thấy một luồng kiếm ý sắc bén nhỉ!?”
…
Một đám người thảo luận ồn ào, ở đây không thiếu võ giả kiếm đạo mạnh mẽ, giống như cảm thấy điều gì, trên mặt đều lộ ra vẻ khiếp sợ kỳ dị.
Hai tròng mắt của Tang Y lóe ra tia sáng, nhìn khối khoáng thạch kia, nhưng lại đột nhiên rên rỉ một tiếng, bụm kín mắt.
“Tang Y, ngươi làm sao vậy?” Nhạc Yên biến sắc, vội vàng lo lắng hỏi.
Đám người Thai Lô, Thế Kinh ào ào nhìn nàng, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng lại thấy trên má Tang Y chảy xuống một hàng huyết lệ, đề không khỏi lắp bắp kinh hãi.
Vương Đằng giật thột, đột nhiên hơi may mắn trong lòng.
Trước đó hắn dùng ‘Đôi mắt Chân Thị’ thăm dò, cảm nhận được một chút đau đớn đã kịp thời thu hồi ánh mắt.
Bằng không đoán chừng sẽ giống như Tang Y.
Hắn đã trải qua cảm giác kia không ít lần, không chịu nổi chút nào.
Đây thật sự là một kinh nghiệm bằng máu!
Tang Y này vừa thấy đã biết là người chưa từng trải qua thống khổ.
“Không có việc gì, chính là nhìn thấy được một vài thứ.” Tang Y xua tay, tay kia vẫn bụm mắt, một lát sau mới buông xuống.
“Mắt đều đã chảy ra máu còn nói không có việc gì!” Nhạc Yên vội vàng lấy ra một chiếc khăn tay, đưa cho Tang Y.
“Không cần lo lắng, chỉ là chịu một chút kích thích thôi, không đáng lo ngại.” Tang Y giải thích.
“Vậy thì tốt!” Nhạc Yên thấy nàng nói như vậy, ít nhiều gì nhẹ nhàng thở ra trong lòng, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào ánh mắt nàng.
Cho đến khi Tang Y buông tay ra, lộ ra đôi mắt còn lộ chút tơ máu, nàng mới hoàn toàn yên tâm.
“Trong này rốt cuộc là cái gì? Lại có thể khiến cho ánh mắt của ngươi bị thương?” Thai Lô hỏi.
“Kiếm!” Tang Y hít sâu một hơi, sắc mặt phức tạp nói: “Ta thấy được một thanh kiếm!”
“Kiếm!?”
Mọi người không khỏi kinh hãi, bên trong khối khoáng thạch này lại là một thanh kiếm, thật sự khiến cho người ta ngoài ý muốn.
“Thì ra là thế, khó trách khoáng thạch sẽ rạn nứt, là vì không ngăn cản được sắc bén do thanh kiếm kia tản ra!”
“Có thể chấn nứt khoáng thạch bên ngoài, nó không phải là một thanh kiếm bình thường!”
“Xem ra vị Tông sư này cũng cược tăng!”
“Không biết là thanh kiếm có phẩm cấp gì, nếu là binh khí đã ngoài cấp Giới Chủ thì kiếm lớn.”
“Trên những binh khí ở bên trong khoáng thạch phủ đầy bụi này, thật sự có khả năng lưu lại một vài cảm ngộ của người đi trước, do đó giá trị của binh khí tường cao hơn binh khí có cấp bậc tương đương!”
…
Mọi người thảo luận ồn ào, vừa kích động lại hâm mộ.
Tỷ thí giữa vài vị Tông sư trẻ tuổi này thật sự rất phấn khích, mới vừa cắt ra một Thiên Phong Thanh Điêu tinh thú viễn cổ, hiện giờ lại cắt ra một thanh kiếm, thật sự để cho người ta mở mang tầm mắt.
Vinh sư phụ kia lập tức nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần không phải là vấn đề của hắn là được bằng không hôm nay thật sự bị nện vỡ chiêu bài.
“Vinh sư phụ, mau cắt hết khối khoáng thạch này ra đi.” Có người thúc giục.
“Đúng vậy, mau cắt ra đi, bọn ta đã đợi đến ngứa ngáy khó nhịn trong lòng.” Những người khác cũng phụ họa theo.
Vinh sư phụ lập tức gật đầu, đang định tiếp tục cắt đá.
“Đợi chút!” Vương Đằng lập tức kêu lên.
“Sao thế?” Cổ La kỳ quái hỏi.
“Vị Tông sư này có gì chỉ giáo?” Vinh sư phụ hỏi.
“Chỉ giáo thì chưa đến mức, chính là khối khoáng thạch này đã xuất hiện vết nứt, nói vậy là do năng lượng ẩn chứa trong đó, nếu mạo muội cắt ra, nhất định sẽ bị nó gây thương tích.” Vương Đằng nói.
“Chuyện này…” Vinh sư phụ biến sắc, lập tức chần chừ: “Ta thật sự đã từng gặp một ít khoáng thạch giống như vậy, cất chứa nguy hiểm, hơi không cẩn thận, nhẹ thì bị thương nặng, nặng thì…”
Hắn không nói thêm nữa, nhưng tất cả mọi người đều rõ, nếu là nghiêm trọng, tính mạng của thợ cắt đá vô cùng không có khả năng bảo đảm.
“Vương Đằng huynh có biện pháp không?” Cổ La hỏi.
“Nếu Cổ La huynh tin được ta, ta sẽ thay ngươi hoàn thành bước cắt đá cuối cùng này.” Vương Đằng bình tĩnh nói.
“Tự nhiên tin được.” Cổ La gật đầu, cười nói: “Cho dù bị hư hao cũng không sao.”
“Có câu này của ngươi, ta yên tâm.” Vương Đằng nhìn vẻ mặt của hắn, xác định hắn đang nghiêm túc, không khỏi cũng nở nụ cười, nói chuyện với người sảng khoái chính là đơn giản như vậy, lập tức nhìn quanh một vòng, nói: “Các ngươi đều tránh ra một chút.”
Những người khác thấy Cổ La là người sở hữu của khoáng thạch này đều tin tưởng Vương Đằng, tự nhiên không lời nào để nói.
Thế Đô vốn còn định trào phúng đôi câu, nhưng lại bị Thế Kinh ngăn lại, thằng em trai ngu xuẩn này đã làm mất thể diện khá lớn rồi, nếu có thể, hắn thậm chí còn mong lấy miếng vải bịt miệng nó lại.
Tất cả mọi người tránh ra một chút, cảnh giác nhìn khối khoáng thạch kia.
Cược quặng này có tồn tại nguy hiểm, không ít người đều đã từng trải qua.
Bên trong một vài khoáng thạch thật sự tồn tại sát khí khủng bố, bảo vật này bị phủ đầy bụi ở trong khoáng thạch, năng lượng bên trong hình thành một loại phong tỏa, lúc chưa cắt ra còn bình an vô sự.
Nhưng ngay trong nháy mắt khi cắt ra, sát khí khủng bố sẽ bùng nổ ngay lập tức, giết người trong vô hình.
Thời điểm nguy hiểm nhất thật ra vào chính khoảnh khắc cắt ra, sau khi bùng nổ lại không còn nguy hiểm như vậy.
Có thể là vì bị áp chế quá lâu, bùng nổ trong phút chốc, tự nhiên vô cùng đáng sợ.
Do đó mặc dù ở đây có không ít cường giả, nhưng đều vô cùng cẩn thận, không dám đến gần chút nào.
Ánh mắt của bọn họ chẳng những nhìn chằm chằm vào khối khoáng thạch kia, càng nhìn chằm chằm vào Vương Đằng, muốn nhìn xem hắn cắt đá như thế nào.