Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 3172 - Chương 3172. Cổ Kiếm! Nhân Kiếm Hợp Nhất Tăng Mạnh! Tinh Thạch Màu Xám! (6)

Chương 3172. Cổ kiếm! Nhân Kiếm Hợp Nhất tăng mạnh! Tinh thạch màu xám! (6)
Chương 3172. Cổ kiếm! Nhân Kiếm Hợp Nhất tăng mạnh! Tinh thạch màu xám! (6)

Ánh mắt của hắn thật sự không tệ, nhưng đến tình huống như vậy, nàng không tin khoáng thạch do đối phương lựa chọn còn có thể thắng lợi, vậy hắn rốt cuộc còn kiên trì cái gì?

Vinh sư phụ đi đến bên cạnh một thợ cắt đá cuối cùng, nhìn thoáng qua khối khoáng thạch của Vương Đằng, khẽ lắc đầu, không coi trọng lắm, nhưng vẫn quyết định tự mình cắt đá, xem như cho vài vị thiên kiêu này một chút mặt mũi.

Bảo vật được cắt ra từ ba khối khoáng thạch trước đó đã cho hắn mở mang tầm mắt, khối khoáng thạch này coi như hàng khuyến mãi là được, không quan trọng.

Hơn nữa khối khoáng thạch này chỉ còn lại một khối thật nhỏ, cũng không tốn bao nhiêu công phu.

Rắc rắc rắc rắc…

Tốc độ của Vinh sư phụ rất nhanh, hai ba cái đã cắt từng lớp vỏ đá mặt ngoài của khối khoáng thạch trước mắt xuống, rất nhanh lộ ra nguyên trạng trong đó.

Không hề có tia sáng chói mắt gì, cũng không có nguy hiểm khủng bố gì, tất cả đều thật bình tĩnh.

Một khối tinh thạch bụi bẩn hiện ra ở trước mắt mọi người, nó cứ lẳng lặng nằm ở đó, thoạt nhìn thậm chí còn hơi tầm thường.

“Đây… là gì vậy?” Mọi người nhìn chằm chằm vào khối khoáng thạch này, hai mặt nhìn nhau.

Đám người Tang Y và Nhạc Yên có sắc mặt kỳ quái, nhìn thoáng qua khối khoáng thạch kia, lại nhìn thoáng qua Vương Đằng, giống như đang nói…

Ngươi kiên trì đến cuối cùng, vì khối tinh thạch bụi bẩn này?

“Ha ha ha…” Thế Đô không nhịn được cười ha hả, cười đến nghiêng ngả, nói: “Đây chính là bảo vật ngươi chọn ra sao? Thật sự cười chết ta.”

“Hình như lần này ngươi không được may mắn lắm.” Độ cong trào phúng hiện lên trên mặt Thế Kinh, lắc đầu nói.

“Ta còn tưởng rằng thật sự là một thiên tài, không ngờ lại là hạng người lòe thiên hạ.” Thai Lô lạnh nhạt nói.

Cổ La cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, tiến đến trước khối tinh thạch bụi bẩn kia nhìn xem, lại liếc nhìn Vương Đằng, giống như không tin Vương Đằng sẽ cắt ra một khối tinh thạch không hề có tác dụng gì.

“Chỉ như vậy?”

“Ba khối khoáng thạch trước đó cắt ra đều là bảo vật, ta còn tưởng rằng cho dù một khối cuối cùng này có vẻ không bằng, cũng không đến mức quá kém, không ngờ lại cứ như vậy?”

“Còn không phải sao, tinh thạch bụi bẩn này có thể làm gì chứ? Không cảm nhận được một chút dao động năng lượng, sợ rằng chỉ là một đống phế thạch.”

Người xung quanh cũng thảo luận ồn ào, thất vọng đến cực hạn.

“Ha ha ha…”

Đúng vào lúc này, một tiếng cười to đột nhiên vang vọng lên.

Tất cả mọi người nhìn về phía chỗ truyền ra tiếng cười, phát hiện người cười to đúng là Vương Đằng.

“Ngươi cười cái gì?” Thế Đô cau mày nói.

“Luôn có người lấy dốt đặc cán mai làm hồn nhiên!” Vương Đằng lắc đầu nói.

“Ngươi nói ai dốt đặc cán mai!” Sắc mặt Thế Đô khó coi, trừng mắt nhìn Vương Đằng nói: “Một tảng đá bụi bẩn như vậy, ai đều nhìn ra được là một khối phế thạch, chỉ có ngươi còn ở đó mạnh miệng.

“Phế thạch?!” Vương Đằng liếc nhìn hắn, trong mắt tràn đầy khinh miệt: “Ta thấy ngươi mới là phế vật, không hiểu cái gì cả thì không nên nói lung tung.”

“Ngươi nói cái gì!” Thế Đô giận dữ, sắc mặt sung huyết đỏ bừng.

“Ngươi có ý gì?” Thế Kinh cũng sắc mặt khó coi, nhưng vẫn duy trì bình tĩnh, cười lạnh nói: “Chẳng lẽ khối tinh thạch bụi bẩn này còn có thể là bảo vật gì đó sao? Nhiều người đang nhìn như vậy, ngươi thật sự cho rằng tất cả mọi người mắt mù sao?”

“Nó tự nhiên là bảo vật, đáng tiếc ở đây đều là người có mắt không tròng, không một ai nhìn ra được.” Vương Đằng liếc mắt nhìn, cười ha ha, trực tiếp mở ra kỹ năng trào phúng tập thể, châm chọc tất cả mọi người một lần.

“…” Thế Kinh hơi ngẩn ra, thằng khốn này thật sự có can đảm nói.

“…” Tang Y và Nhạc Yên đều hơi cạn lời.

Tên này thật sự là gan lớn, lại trào phúng nhiều người như vậy, không sợ bị đánh chết.

Nhiều người như vậy phun một ngụm nước miếng đều đủ dìm chết hắn.

“Ngươi nói cái gì?”

“Ai có mắt không tròng, nó rõ ràng là một khối phế thạch.”

“Bản thân cược giảm, oán được ai, mạnh miệng có ích lợi gì, thật nực cười.”

Quả nhiên người xung quanh đều sắc mặt biến thành màu đen, trợn mắt nhìn Vương Đằng, hận không thể một ngụm nước bọt phun chết hắn.

Miệng tên này quá độc địa.

Lão Kê và ông lão tên là Tùng Lăng ở bên cạnh đều cạn lời lắc đầu, thằng nhãi này có phải bị bệnh thần kinh rồi không, nhiều Tông sư và cường giả như vậy, hắn lại không hề sợ?

Đồng thời lão Kê này lại nhẹ nhàng thở ra trong lòng, cược giảm thì tốt, nếu cược tăng, sẽ đến lượt hắn nhỏ máu trong lòng.

Tất cả mọi người phỉ nhổ Vương Đằng, cũng có người vui sướng khi người gặp họa, cười lạnh nhìn hắn, giống như đang xem một câu chuyện cười.

Chỉ riêng nhà thẩm định Masefield kia nhíu mày lại, tiến đến trước mặt khối tinh thạch bụi bẩn kia, khi nhìn xem, khi lắc đầu, khi lại nhíu mày, giống như nhìn không rõ.

“Hiện giờ ngươi còn có cái gì để nói?” Thế Kinh cười lạnh nói.

Đám người Cổ La, Tang Y, Nhạc Yên, Nhạc Truân nhíu mày nhìn Vương Đằng, không biết hắn đang nghĩ cái gì.

“Một khi đã như vậy, để ta cho các ngươi nhìn xem thứ này là gì!”

“Đều nhìn thật kỹ cho ta!”

Vương Đằng đối mặt với châm chọc khiêu khích của mọi người, sắc mặt không hề thay đổi, hắn lững thững đi đến trước mặt tinh thạch, cầm khối tinh thạch chỉ còn lại kích cỡ một cái đầu trẻ con lên, nâng trong tay, rót một luồng lực linh hồn vào trong đó.

Rầm!

Một tiếng nổ vang chợt vang lên, một luồng lực linh hồn cực kỳ tràn đầy tinh thuần đột nhiên bộc phát ra, xoay quanh trên không cả sảnh lớn.

Xung quanh lập tức rơi vào yên tĩnh.

Lực linh hồn dồi dào bùng ra, quanh quẩn bên trong không gian của toàn bộ đại sảnh.

Không khí xung quanh mấy người Vương Đằng chợt rơi vào sự yên tĩnh kỳ quái.

Tất cả những lời châm chọc lúc này đều như nghẹn trong yết hầu của mọi người tại đây, giống như bị ai đó lấy từng cái giẻ to tướng nhét vào mồm vậy.

Sắc mặt của Thế Đô và Thế Kinh cũng lập tức cứng đờ, trợn trừng mắt nhìn khối tinh thạch màu xám trong tay Vương Đằng, nội tâm rung động cuồn cuộn, tràn đầy khó tin.

Hết chương 3172.
Bình Luận (0)
Comment