Thai Lô cũng trợn mắt há mồm, không thể giữ được sự bình tĩnh, hệt như gặp phải ma.
Tang Y, Nhạc Yên cũng há hốc mồm như thể có thể nhét thêm cả... ờ, một cái kẹo mút nữa!
Vẻ kinh ngạc và khó tin ấy xuất hiện trên hai khuông mặt xinh xắn trông có chút buồn cười.
Ánh mắt Nhạc Truân cũng dao động kích liệt, nhìn hoắm vào Vương Đằng.
Cổ La hít sâu một hơi, nhìn Vương Đằng, trên mặt cũng lần đầu để lộ ra vẻ giật mình mạnh mẽ.
Mấy tông sư Alfred càng không cần nhiều lời, họ đưa mắt nhìn nhau, gần như không thể tin vào đôi mắt mình.
Lực linh hồn nồng đậm thế này, rốt cuộc khối tinh thạch màu xám này là cái gì?
Cùng lúc đó...
Cuộc thi thố giữa mấy người Vương Đằng vốn chỉ diễn ra ở một phạm vi nhỏ, người xung quanh tuy nhiều nhưng cũng không phải ai cũng đứng xem, rất nhiều cường giả không thèm đoái hoài đến loại đôi co cỏn con này...
Nhưng theo sự khuếch tán của lực linh hồn thì nhiều cường giả phải thay đổi sắc mặt, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó đồng loạt bay nhanh về phía nhóm người Vương Đằng.
Đại sảnh vốn đã rất rộng rãi, cỡ mấy sân bóng hợp lại, nhưng với cường giả cấp Giới Chủ hay thậm chí tồn tại cấp Bất Hủ thì từng ấy chỉ bằng một chớp mắt thôi.
Vút vút vút...
Còn không đợi mọi người nghĩ xong thì từng tiếng xé gió đã vang lên.
Một loại bóng dáng mang hơi thở hùng mạnh xuất hiện xung quanh, làm mọi người biến sắc, bất giác lùi lại.
“Cấp Bất Hủ!”
Đám đông quanh đó không nhịn được nuốt nước miếng, nhỏ giọng hô lên.
“Đánh động cả cường giả cấp Bất Hủ nữa!” Mấy người Tang Y, Nhạc Yên không khỏi liếc nhìn nhau, tâm lý vô cớ rung động.
Rốt cuộc khối tinh thạch màu xám này là gì?
Mà có thể thu hút cả cường giả cấp Bất Hủ!
“Vương Đằng, đây rốt cuộc là... cái gì vậy? Tại sao lại giống như dao động linh hồn mạnh mẽ vậy?” Nhạc Yên nhìn thoáng qua bốn phía rồi vội vàng hỏi.
“Ta biết!”
Nhà thẩm định Masefield đột nhiên cất tiếng, vẻ mặt kích động, bước lại gần, ánh mắt dán chặt vào khối tinh thạch màu xám trên tay Vương Đằng.
“Đây chính là nguyên tinh linh hồn!!!”
→_→
Vương Đằng liếc nhìn đối phương, đây rõ ràng là phần hắn để dành lại để chuẩn bị làm màu, không ngờ lại bị ông lão này giành mất, tức thật!
“Nguyên tinh linh hồn!”
Đám đông xung quanh hơi sững ra, sau đó trong mắt chợt sáng ngời lên, trong đó có cả tồn tại cấp Bất Hủ.
“Nguyên tinh linh hồn! Đây chính là nguyên tinh linh hồn!”
Một tiếng kêu the thé cũng vang lên trong đầu Vương Đằng.
Là Viên Cổn Cổn!
Ban đầu nó cũng không nhận ra khối tinh thạch màu xám này, nhưng sau khi nhà thẩm định Masefield lên tiếng thì nó lập tức phản ứng lại.
Cái thứ này đúng là nguyên tinh linh hồn mẹ nó rồi!
Tuy nó chỉ từng nghe qua nhưng chưa thấy bao giờ, thế nên mới không nhận ra từ đầu.
Nó đâu có nghĩ nguyên tinh linh hồn lại trông bình thường như thế chứ, nếu không nhờ Vương Đằng kích hoạt nguyên lực trong đó thì có khi đặt nó ở ven đường cũng chẳng có mấy ai nhận ra được.
Họ từng nhận được một mảnh “tinh thạch linh hồn” ở nơi thể mẹ tộc Nghĩ Nhân, nhưng “tinh thạch linh hồn” khác với “nguyên tinh linh hồn”.
Cái trước là kết tinh linh hồn do thể sinh mệnh ngưng kết thành, tuy cũng có tác dụng bù đắp căn nguyên linh hồn nhưng không thể thuần túy bằng nguyên tinh linh hồn được.
Cái sau chính là tinh thạch căn nguyên do thiên địa tự động hình thành, có được lực linh hồn thuần túy nhất, bất cứ sinh vật nào cũng hấp thu được, để tăng cường căn nguyên linh hồn của bản thân.
Kể cả tồn tại cấp Bất Hủ, thậm chí tồn tại cấp Chân Thần, đều có thể hấp thu lực căn nguyên linh hồn này.
Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là một loại bảo vật quý giá và hiếm có nhất trong vũ trụ!
Ngay cả đến rất nhiều cường giả cấp Bất Hủ cũng chưa từng thấy thứ này chứ đừng nói là chiếm được.
Bởi vậy, ai có thể bên trong một khối khoáng thạch bình thường lại có thể xuất hiện nguyên tinh linh hồn quý giá đến vậy.
“Đừng kích động, thứ này giờ là của chúng ta!” Vương Đằng bình thản nói.
“Đúng! Nó là của chúng ta, nguyên tinh linh hồn này là của chúng ta, một khối to thế này đều là của chúng ta tất!” Viên Cổn Cổn hít hà mấy hơi sâu liền, mừng rỡ như điên mà gào thét trong đầu Vương Đằng.
Vương Đằng dở khóc dở cười lắc đầu, hắn còn không kích động như thế mà con này kích động cái quái gì.
“Nhà thẩm định Masefield, ngươi xác định vật này là nguyên tinh linh hồn thật chứ?” Ánh mắt Thai Lô rung động, vẫn có chút khó có thể tin hỏi lại.
“Đúng thế, nguyên tinh linh hồn quý giá như thế, sao có thể dễ dàng xuất hiện như vậy được.” Thế Kinh trắng bệch mặt, cố giãy giụa lần cuối.
Nếu khối tinh thạch xám này đích thật là nguyên tinh linh hồn thì hắn lấy cái gì ra trả cho đối phương?
Mức độ quý giá của thứ này khiến cả tồn tại cấp Bất Hủ cũng rục rịch, cho dù hắn có vét sạch túi cũng không trả nổi.
“Đây là giả, nhất định là giả, tuyệt đối không thể là nguyên tinh linh hồn được.” Thế Đô lẩm bẩm nói.
Tiếng nói tuy nhỏ nhưng ở đây đều là cường giả có thực lực hùng mạnh, làm sao có thể không nghe thấy.
Tất cả mọi người đều nhìn hắn như nhìn một thằng ngốc.
Vương Đằng liếc nhìn hắn, cảm thấy tên này rất giống một tên hề nhảy nhót, không biết một gia tộc lớn như Thế gia sao lại có thể bồi dưỡng ra loại dở hơi thế này.
Mấy người Tang Y, Nhạc Yên thoáng ngạc nhiên rồi lập tức lộ vẻ chán ghét.
“Vật này chắc chắn là nguyên tinh linh hồn, lão hủ có thể lấy thanh danh cả đời mình ra để đảm bảo.” Nhà thẩm định Masefield trầm giọng nói.
“Chuyện này... sao có thể!” Sắc mặt Thế Kinh tái mét, không nhịn được bước lùi lại, giống như bị sốc nặng.
Nhạc Sơn thương cảm nhìn thoáng qua hai người, không khỏi lắc đầu.
Hai anh em này chọc ai không chọc lại chọc đúng Vương Đằng.
Người có thể đánh bại Nhạc Truân há lại có thể là nhân vật tầm thường.
Nhưng nói đi thì phải nói lại, người này thật ngoài sức tưởng tượng, ngay cả bảo vật cỡ nguyên tinh linh hồn cũng giải ra được.
Như thế chẳng phải hắn thắng tất rồi sao.