Cho dù chưa định giá nhưng ai cũng biết, giá trị của khối nguyên tinh linh hồn kia chắc chắn vượt qua bảo vật mà mấy người Nhạc Yên, Cổ La giải ra, gần như không có tính so sánh.
Tang Y nghe nhà thẩm định Masefield khẳng định vậy thì thầm thở dài trong lòng, trên khuông mặt hiện vẻ phức tạp, nhìn Vương Đằng nói: “Ngươi thắng rồi!”
“Xem ra vận may của ta cũng không tệ lắm!” Vương Đằng cười ha ha nói: “Không uổng công ta liếc mắt cái chọn trúng ngay nó giữa đống khoáng thạch này, đúng là duyên phận!”
“...” Tang Y.
Duyên duyên cái beep!
Lý do này còn lâu nàng mới tin.
Giờ ngẫm lại mới thấy dường như tên này đã rất tự tin ngay từ đầu, phải chăng hắn đã sớm nhận ra bên trong khối khoáng thạch này có nguyên tinh linh hồn tồn tại rồi?
Suy nghĩ này vừa nảy ra đã khiến Tang Y giật nảy mình.
Mà không chỉ Tang Y, dường như mấy người Nhạc Yên, Nhạc Truân và Cổ La cũng nghĩ đến điều đó, tất cả đều nhìn về phía Vương Đằng với vẻ khó tin.
“Sao các ngươi nhìn ta như vậy?” Trong lòng Vương Đằng nhảy thót, vờ như không biết gì hỏi.
“Có phải ngươi đã biết bên trong khối khoáng thạch kia có tồn tại nguyên tinh linh hồn từ trước rồi phải không?” Cổ La hỏi.
“Đùa gì vậy, nếu ta có năng lực ấy thì đã mua luôn khối khoáng thạch mà các ngươi vừa giải ra bảo vật rồi, nào đến lượt các ngươi chứ.” Vương Đằng nghiêm trang đáp.
Mọi người mang vẻ nghi ngờ, vừa cảm thấy Vương Đằng nói có lý lại vừa cảm thấy không đơn giản như vậy.
“Các ngươi đừng không tin, thật ra ta giống các ngươi thôi, có chút tri thức về tìm quặng và thêm vận may không tệ nên mới giải ra nguyên tinh linh hồn thôi, tất cả đều do may mắn thôi.” Vương Đằng xúc động nói.
“...” Viên Cổn Cổn.
Tên này lại bắt đầu gạt người rồi.
“Trình độ tầm quặng của ngươi đã đạt cấp Tông Sư rồi phải không?” Cổ La nói sâu xa.
“Tàm tạm! Tàm tạm!” Vương Đằng cười ha ha đáp.
“Xem ra là do chúng ta mắt mờ, trình độ tầm quặng của ngươi chắc chắn hơn hẳn người thường.” Tang Y nhìn Vương Đằng, trịnh trọng nói.
Thai Lô không nói gì, nhưng ánh mắt hắn đang nhìn về phía Vương Đằng đã không vẻ sự khinh thường và khinh miệt trước đó nữa.
Rõ ràng, họ đều cho việc này là nhờ vào trình độ tầm quặng của Vương Đằng, đều cho hắn giả heo ăn lão hổ.
“Đa tạ! Đa tạ!” Vương Đằng ôm quyền với mọi người, nói.
“Chúng ta đều thua rồi.” Cổ La lắc đầu nói: “Ta nợ ngươi một nguyện vọng.”
“Vậy xin đa tạ Cổ La huynh, nguyện vọng này ta sẽ cố gắng cân nhắc, tốt nhất là dùng vào chỗ cần thiết nhất.” Vương Đằng cười khà nói.
Thân phận của Cổ La này không đơn giản, một nguyện vọng của hắn rất có giá trị.
Về phần thanh chiến kiếm này, ngoài thuộc tính ‘Nhân Kiếm Hợp Nhất’ tương đối hấp dẫn Vương Đằng thì bản thân chiến kiếm không có gì thu hút hắn cả.
Chỉ là một thanh chiến kiếm cấp Giới Chủ cao giai thôi, hắn không phải không có.
Khóe môi Cổ La giần giật, cảm thấy hình như mình vừa tự tìm rắc rối rồi, rõ ràng tên này không dễ dàng buông tha hắn.
Tang Y và Nhạc Yên nhìn nhau, khuôn mặt xinh xắn có chút cứng ngắc, các nàng vừa mới đổi tiền cược với Vương Đằng.
Giờ ngẫm lại, đột nhiên cảm thấy có hơi ngu xuẩn!
Nguyên tinh linh hồn này, cho dù các nàng có gán cả cơ thể Thiên Phong Thanh Điêu vào cũng phải trả không ít đồng Hỗn Độn nữa.
Làm sao mà trả nổi đây!
Hai nàng đau khổ nhìn đối phương, mắt ươn ướt, trong lòng đã chảy nước mắt.
Nhạc Truân lấy làm lạ nhìn thoáng qua hai nàng, đột nhiên có chút thương cảm.
Trông có giống hai con bạc thua trắng không kìa?
“Hai vị, chắc hai ngươi sẽ không đổi ý chứ?” Vương Đằng nhìn lại, cười tủm tỉm hỏi.
“A... ha ha, chúng ta... sao có thể đổi ý được!” Nhạc Yên cười khan, không dám đối diện với Vương Đằng, chột dạ nói.
“Vậy thì tốt.” Vương Đằng nhìn hoắm vào hai nàng một cái.
Trước mặt nhiều người như vậy, hắn không sợ đối phương đổi ý.
Sau đó hắn nhìn về phía hai người Thế Đô, thản nhiên hỏi: “Hai vị thiên kiêu của Thế gia, khi nào thì các ngươi trả tiền cược cho ta nào?”
“Ngươi!” Sắc mặt Thế Đô đen như đáy nồi, hung tợn trừng mắt với Vương Đằng, dường như đang muốn chém chết hắn trăm lần, tiếc là hắn không thể.
“Đều do các ngươi muốn so với ta, không trách ta được.” Vương Đằng thản nhiên nói.
Vẻ mặt hai anh em Thế Đô và Thế Kinh đều xấu không thể tả, nội tâm bực bội muốn hộc máu.
Vương Đằng nói đúng, là do họ tự rước lấy.
Nếu không phải vì họ cố ý muốn cá cược với Vương Đằng thì cơ sự đâu thành ra nông nỗi này.
“Giá của khối nguyên tinh linh hồn này còn chưa được xác định, giờ ngươi nói thế còn quá sớm đó.” Thế Kinh cắn răng nói.
“Đã đến nước này rồi, các ngươi có giãy giụa cũng vô ích.” Ánh mắt Vương Đằng lộ ra một tia khinh miệt, cười nhẹ, quay ra nói với nhà thẩm định Masefield: “Nếu đã vậy, mời nhà thẩm định Masefield hỗ trợ xác định một cái giá.”
“Thứ này có hơi khó định giá, nếu đưa lên sàn đấu giá thì một khối nguyên tinh linh hồn có thể bán với cái giá trên trời.” Nhà thẩm định Masefield nhíu mày, chần chừ nói.
“Không sao, ngài cứ định giá đi, ta tự có tính toán.” Vương Đằng nói.
“Được!” Nhà thẩm định Masefield trầm ngâm một chút rồi nói: “Ta từng gặp một khối nguyên tinh linh hồn trong một buổi đấu giá, chỉ bằng một phần năm khối này của ngươi, lúc ấy khối nguyên tinh linh hồn kia được mua với giá ba nghìn sáu trăm đồng Hỗn Độn, nếu dựa theo kích cỡ của khối nguyên tinh linh hồn của ngươi này thì ít nhất phải tới mười tám nghìn đồng Hỗn Độn!”
Khi nói tới đây, hắn không khỏi nhìn về phía hai anh em Thế Đô và đám người Nhạc Yên với vẻ đồng cảm.
Hai anh em Thế Đô vừa nghe vậy thì sắc mặt lập tức tái mét cắt không ra hột máu, không nhịn được lảo đảo lùi lại, đỡ lấy nhau, cả hai người chung cảnh ngộ.
Mười tám nghìn đồng Hỗn Độn!
Bỏ mẹ rồi!
Thai Lô cũng khẽ biến sắc, hoàn toàn không ngờ giá trị của khối nguyên tinh linh hồn này lại đạt tới mức độ đó.
Đây chính là đồng Hỗn Độn, mười tám nghìn đồng Hỗn Độn, cho dù vét sạch mấy người họ cũng không có nhiều tiền như thế.