Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 3213 - Chương 3213. Tự Bạo! Đột Phá! Tầng Thứ Bảy! (3)

Chương 3213. Tự bạo! Đột phá! Tầng thứ bảy! (3)
Chương 3213. Tự bạo! Đột phá! Tầng thứ bảy! (3)

Hắn cau mày, kỳ quái đánh giá xung quanh.

Ảo cảnh tầng thứ sáu này rốt cuộc là gì?

Từng tầng sương mù lẳng lặng trôi nổi, bao phủ hoàn toàn xung quanh, một loại yên tĩnh làm người ta sợ hãi theo đó tràn ngập.

Vương Đằng cảm nhận được ảo cảnh hình như đã xuất hiện, nhưng bất kể hắn nhìn thế nào, đều không nhìn ra một manh mối nào.

Lại cúi đầu nhìn thoáng qua Linh Hồn Nguyên tinh trong tay, còn may vẫn còn đây, xem ra phương pháp này quả thật có hiệu quả.

Ngay vào lúc này, xung quanh dần tối sầm xuống, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy bao phủ lấy không gian này, đưa tay không thấy năm ngón, tối tăm đáng sợ.

“Đến rồi!” Vương Đằng hơi sững người, lúc này hiểu được, đây e rằng chính là ảo cảnh tầng thứ sáu.

Xem ra tầng thứ sáu này hơi khác với mấy tầng trước.

Không kịp nghĩ nhiều, Vương Đằng vô thức mở ra ‘đôi mắt Chân Thị’, đáng tiếc vẫn không nhìn thấy gì, tác dụng của ‘đôi mắt Chân Thị’ đã bị ức chế.

Nhưng hắn cũng đã quen, trong tay nắm chặt, Linh Hồn Nguyên tinh vẫn còn ở đây, làm hắn yên tâm không ít.

Hắn không hành động thiếu suy nghĩ, đứng yên tại chỗ, chờ đợi ảo cảnh tiến đến.

Địch không động ta không động, địch vừa động, ta loạn động...

Khụ khụ, chiến thuật không có khuyết điểm.

Đột nhiên, Vương Đằng bỗng cảm giác được một dự cảm chẳng lành, lông tơ sau lưng không khỏi dựng lên, tê dại da đầu.

Sau đó một loại đau đớn từ trong ra ngoài đột ngột cuốn tới, lan tràn khắp thể xác hắn.

“Chuyện gì thế này?” Ánh mắt Vương Đằng hoảng sợ, cảm thấy không ổn, nhưng trước sau vẫn không phát hiện ảo cảnh này là chuyện thế nào.

Ảo cảnh lần này quả nhiên có chút không đúng!

Loại đau đớn này còn càng mãnh liệt hơn so với lửa nóng thiêu đốt, băng tuyết thấu xương, thậm chí sấm sét giáng người từng trải qua trước đó, hoàn toàn không thể nói rõ, nếu miễn cưỡng muốn ví dụ, chỉ sợ cũng như là có người dùng từng từng cây dao nhỏ đâm từ trong ra ngoài, còn đáng sợ cả thiên đao vạn quả.

Nhưng lại giống như là hàng vạn con kiến cắn xé, làm mỗi tấc máu thịt, mỗi tấc linh hồn của hắn đều đau đớn vạn phần, quả thật chính là tra tấn kinh khủng nhất thế gian.

Hơn nữa bốn phía lúc này đều là một vùng tăm tối, cái gì cũng không nhìn rõ, hoàn toàn không thể biết được rốt cuộc là có ảnh hưởng gì lên thân thể hắn, càng làm người ta nảy sinh sợ hãi trong lòng.

“Shhh! Shhh!”

Vẻ mặt Vương Đằng hít ngược hai hơi khí lạnh, vốn định hít vào hơi thứ ba, nhưng đã không có cơ hội...

Bùm!

Một tiếng vang trầm đột ngột truyền ra, Vương Đằng... Nổ!

Không sai, cả người hắn nổ tung!

Sau đó hoá thành một cơn mưa máu trong bóng tối, ngay cả một miếng da thịt cũng không để lại, nổ vô cùng triệt để.

Nhưng ngay sau đó, mưa máu đột nhiên gom lại giữa, lại khôi phục thành hình dáng Vương Đằng.

“Phù phù phù...”

Vương Đằng trừng to mắt, trong miệng thở hổn hển, bộ dạng nghĩ lại còn thấy sợ, hoàn toàn chưa lấy lại được tinh thần từ trong vụ nổ vừa rồi.

Hắn thế mà tự bạo!

Mịa nó, đây đều là mấy thao tác lẳng lơ gì đây? Đủ loại tra tấn còn chưa đủ, hiện tại lại để hắn tự bạo.

Cảm giác trong khoảnh khắc đó, thật sự quá kinh dị!

Hắn thậm chí còn chưa biết xảy ra chuyện gì, lập tức đã bị nổ tung.

Ai có thể cảm nhận được loại cảm giác này?

Cả người nổ tung, hoàn toàn triệt để, ngay cả một miếng da thịt cũng không để lại, toàn bộ biến thành mưa máu.

Cảm giác này thật sự còn kinh khủng hơn mấy lần trước.

Vương Đằng cũng hơi bội phục người làm ra tháp Huyễn Tâm này, đây rốt cuộc là làm sao nghĩ ra được? Thế mà có thể nghĩ ra cách tra tấn không phải người như thế, quả thực không phải người mà.

Hắn lại không biết, đây đều là tiết mục ẩn, chỉ mở ra với người có linh hồn mạnh mẽ, những người khác còn không có đãi ngộ như vậy đâu.

“Đây rốt cuộc là ảo cảnh gì?” Vương Đằng cau mày, muốn tìm ra bộ mặt thật của ảo cảnh này.

Mấy ảo cảnh trước đều thấy được, sờ được... Mỹ nữ, hỏa, băng, lôi, mặc dù đau đớn, nhưng cũng không làm cho người ta kinh hãi.

Nhưng lúc này đây, cái gì cũng không biết, ở trong bóng tối quả thực làm cho người tâm thần bất định.

Nhưng cảm giác đau đớn này lại đánh tới lần nữa, sắc mặt Vương Đằng khẽ biến, quá nhanh, căn bản không cho hắn cơ hội thở.

Bùm!

Chỉ chốc lát sau, Vương Đằng lại nổ tung lần nữa, hóa thành mưa máu, sau đó lại lần nữa hồi phục nguyên dạng, không phát hiện chút hao tổn nào.

“Phù phù...”

Dù vậy, hô hấp của Vương Đằng vẫn trở nên càng lúc càng thô, mắt trợn thật lớn, tơ máu trong ánh mắt càng ngày càng nhiều.

Loại cảm giác này tạo thành áp lực cực lớn cho tâm lý của hắn!

Thời gian tiếp đó, Vương Đằng lại đối mặt với loại đau đớn này lần nữa, sau đó toàn thân nổ thành mưa máu, lại khôi phục lần nữa...

Bùm!

Bùm!

Bùm!

...

Quá trình này không ngừng lặp lại, tuần hoàn không ngừng, khiến Vương Đằng hoàn toàn rơi vào trong đau đớn và sợ hãi.

Linh hồn hắn càng lúc càng mỏi mệt, mỗi lần khôi phục lại, mắt đều không tự chủ được muốn nhắm lại, nếu lực ý chí của hắn không đủ mạnh mẽ, chỉ sợ sớm đã không chịu nổi.

“Kiên trì!”

“Nhất định phải kiên trì!”

Vương Đằng cắn chặt răng, siết chặt Linh Hồn Nguyên tinh trong tay, từ đầu đến cuối hắn đều không sử dụng, chỉ xem nó như át chủ bài cuối cùng.

Giống như chỉ cần có sự tồn tại của át chủ bài này, hắn liền không cần lo lắng sẽ ngủ mất.

“Tự bạo mà thôi, sau này có thể ra ngoài khoe khoang... Ông đây là người đàn ông từng tự bạo!”

Vương Đằng quyết tâm trong lòng, trên mặt một mảnh dữ tợn.

Lại đến!

Bùm!

“Phù phù phù...”

Bùm!

“Phù...”

Bùm!

“Phù phù phù phù...”

...

Nhiều lần tự bạo, nhiều lần khôi phục, Vương Đằng thở hổn hển, mắt đỏ bừng một mảnh.

Nếu lúc này có ai có thể nhìn thấy ánh mắt hắn, chỉ sợ đều sẽ bị doạ.

Ánh mắt ấy, quả thật giống như là muốn liều mạng với người khác.

Nói là tên điên cũng không hơn thế này.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Vương Đằng đã không biết mình rốt cuộc mình bị nổ mấy lần, hắn đều có chút khâm phục chính mình, thế mà có thể chịu đựng nổi tự bạo thế này.

Hết chương 3213.
Bình Luận (0)
Comment