Vương Đằng nhìn nàng vài lần, chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhặt vài bong bóng thuộc tính phân tán ở bốn phía lên.
‘Quang Minh Thánh hỏa x1500’
‘Quang Minh Thánh hỏa x1000’
‘Quang Minh Thánh hỏa x1200’
…
“Thật hoài niệm, lại nhặt được bong bóng thuộc tính của Quang Minh Thánh hỏa.” Vương Đằng không nhịn được bật cười một tiếng trong lòng.
Dưới tẩm bổ của nguyên lực tinh thần Quang Minh, Quang Minh Thánh hỏa của hắn đã chậm rãi mạnh mẽ lên, sớm không còn là một ngọn lửa nhỏ bé lúc trước mới vừa nhận được kia nữa.
Nhưng mà có thể trực tiếp thông qua nhặt bong bóng thuộc tính tăng cường ‘Quang Minh Thánh hỏa’, hắn tự nhiên sẽ không từ chối cơ hội như vậy.
Giờ phút này, theo bong bóng thuộc tính dung nhập vào trong thân thể hắn, hóa thành từng ngọn lửa màu trắng thánh khiết, sau khi nhập vào tiểu vũ trụ bên trong cơ thể đã hội họp một chỗ với ‘Quang Minh Thánh hỏa’ của hắn, khiến cho nó lập tức lớn mạnh vài phần.
“Bạch Tiên Nhi lại cũng nắm giữ Quang Minh Thánh hỏa!”
“Ôi trời ạ, hội giao lưu một lần này lại xuất hiện đến hai thiên tài nắm giữ Quang Minh Thánh hỏa, thật sự hiếm thấy.”
“Vương Đằng và Bạch Tiên Nhi còn đều là thiên tài y đạo, hai người chạm trán, không biết sẽ va chạm ra hoa lửa gì đây?”
“Va chạm này nó đứng đắn không?”
“???”
“Bạch Tiên Nhi là nữ thần của chúng ta, không cho phép ai khinh nhờn nàng, lầu trên đi ra nhận lấy cái chết cho ta.”
…
Vương Đằng còn không biết mình vì ‘Quang Minh Thánh hỏa’ nên bị người đùa giỡn, hắn nhặt bong bóng thuộc tính xong, không vội vã giải độc, mà chần chừ một chút, đột nhiên giơ tay lên, hỏi đám người nguyên lão Đan Trần: “Ta có một vấn đề!”
Hắn đột nhiên lên tiếng khiến cho mọi người hơi bối rối.
Chưa từng có ai đặt câu hỏi trong tranh tài hội giao lưu cả.
Hắn định làm gì?
Một dấu chấm hỏi vĩ đại không khỏi hiện lên ở trong lòng mọi người, nhìn Vương Đằng, lại nhìn về phía đám người nguyên lão Đan Trần.
Đám người Thạch Thiên Phong, Doris kinh ngạc nhìn Vương Đằng, hơi nhíu mày, cũng không rõ hắn định làm cái gì.
Bên kia, đám người Hoa Thiên Vũ đang luyện hóa linh dược không khỏi nhìn sang, nghi ngờ nhìn Vương Đằng.
“Nói!” Nguyên lão Đan Trần cũng hơi sửng sốt, lập tức nhàn nhạt mở miệng nói.
“Ta dùng phương pháp của độc đạo đồng thời hoàn thành tranh tài y đạo và độc đạo được không?” Vương Đằng hỏi.
Mọi người hơi sững sờ.
Dùng phương pháp của độc đạo đồng thời hoàn thành tranh tài y đạo và độc đạo?
Rất nhiều người ngẩn ra, không biết hắn có ý gì? Phương pháp độc đạo làm như thế nào để có thể hoàn thành tranh tài y đạo?
Ánh mắt của đám người Hoa Thiên Vũ, Nông Quỳnh Di hơi lóe lên, đột nhiên biến sắc, giống như nghĩ đến điều gì.
Lấy độc trị độc?!
Hay Vương Đằng này định dùng phương pháp lấy độc trị độc?
Nhưng phương pháp này thật sự không đơn giản, điểm đầu tiên chính là phẩm cấp độc của hắn còn cao hơn độc dược của đám người Thạch Thiên Phong, Doris, như vậy mới có thể áp chế thậm chí đồng hóa độc của bọn họ, bằng không tất cả đều chỉ là nói suông.
Đám người Thạch Thiên Phong, Doris cũng nghĩ đến một điểm này, sắc mặt lập tức thay đổi, ngẩng đầu lên nhìn phân thân độc đạo của Vương Đằng.
Tên này tự tin như thế sao?
Độc dược của bọn họ đã đạt đến cấp Tông sư cửu phẩm, chẳng lẽ hắn cho rằng độc dược của mình còn cao cấp hơn độc dược do bọn họ luyện chế sao?
“Nếu như đều là ngươi, tự nhiên có thể!” Lúc này, nguyên lão Đan Trần trầm ngâm một chút, giọng nói chậm rãi truyền ra.
“Vậy thì tốt.” Vương Đằng mỉm cười, ôm quyền nói với đám người nguyên lão Đan Trần: “Như vậy ta sẽ bớt việc hơn, bằng không biện pháp khác sẽ càng phiền toái.”
Mọi người: “???”
Cái gì gọi là như vậy thì bớt việc hơn?
Hóa ra tên này cảm thấy phương thức như vậy càng bớt việc nên mới định làm thế sao?
Hơn nữa hắn lại nói còn có biện pháp khác.
Thật hay giả?
Cho dù là và thiên tài độc đạo hay vài thiên tài y đạo, lúc này đều tỏ vẻ hoài nghi nhìn Vương Đằng, cảm thấy hơi không thể tiếp nhận.
Vương Đằng không để ý đến bọn họ, lúc này phân thân y đạo của hắn nhìn về phía phân thân độc đạo.
Sắp xong!
Tranh tài độc đạo và y đạo này lập tức có thể kết thúc.
“Vương Đằng, ngươi định dùng biện pháp lấy độc trị độc?” Thạch Thiên Phong không nhịn được hỏi.
“Không sai.” Vương Đằng liếc mắt nhìn bọn họ, thản nhiên nói.
“Ngươi hơi quá tự tin đấy, thật sự cho rằng độc dược của ngươi có thể áp chế độc dược của tất cả chúng ta sao?” Lam Thượng nhíu mày, khinh thường cười lạnh nói: “Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”
“Có được không, các ngươi đợi lát nữa sẽ biết.” Vương Đằng bình tĩnh đáp lại một câu, đã quay đầu khoanh tay đứng, không để ý đến bọn họ.
Đám người Hoa Thiên Vũ liếc mắt nhìn nhau, giống như cảm thấy một luồng cảm giác cấp bách, lập tức tăng nhanh tốc độ luyện hóa.
Không quan tâm phương pháp của Vương Đằng có hiệu quả hay không, bọn họ đều phải hoàn thành trước hắn, bằng không biến số quá lớn.
Bạch Tiên Nhi cũng liếc mắt nhìn Vương Đằng, ngọn lửa trắng noãn trong tay càng thêm mãnh liệt hơn vài phần.
Vài thiên tài y đạo đều đang giành giật từng giây.
Đám người Thạch Thiên Phong đưa mắt nhìn chằm chằm Vương Đằng, muốn nhìn ra cái gì từ trên mặt hắn, nhưng trừ bỏ vẻ mặt bình tĩnh ra, hắn không hề tỏ vẻ gì nữa, khiến cho mấy người cực kỳ bất đắc dĩ.
“Có ai có thể nói cho ta, Vương Đằng rốt cuộc định làm gì không?”
“Đoán chừng hắn định dùng biện pháp lấy độc trị độc, dùng độc dược mình luyện chế để áp chế hoặc đồng hóa độc dược do năm vị thiên tài độc đạo kia luyện chế.”
“Cái gì? Lấy độc trị độc!? Phương pháp này cũng quá nguy hiểm, thật sự có thể làm được sao?”
“Ai biết, thủ đoạn của Độc sư, đâu phải người thường như chúng ta có thể phỏng đoán được.”
“Ta lại hơi mong đợi, không biết Vương Đằng có thể luyện chế ra loại độc dược gì? Chẳng lẽ là độc dược cấp Tông sư tuyệt phẩm sao?”
“Hắn tự tin như thế, chắc hẳn là cao cấp hơn cấp Tông sư cửu phẩm.”
“Ha ha, bây giờ là tự tin, nếu như cuối cùng thất bại, chẳng phải thành chê cười sao.”
…