Nếu như có thể mượn sức hắn về gia tộc, như vậy thật sự chính là kéo một ăn bảy, có lợi đến không thể lại có lợi hơn nữa.
Nhưng cũng có gia chủ của vài gia tộc hạch tâm lại có sắc mặt cực kỳ khó coi, biểu cảm trên mặt giống như bị người ép phải ăn phân vậy, khó chịu đến không thôi, nhưng cố tình lại chỉ có thể trơ mắt nhìn một màn như vậy xảy ra, không có cách nào.
“Kẻ này chưa trừ, ta nhất định ăn ngủ khó yên.” Thế Lũng hít sâu một hơi, sắc bén lóe lên trong mắt, sát ý trong lòng đối với Vương Đằng đã đạt đến một mức độ không thể nào áp chế được.
Vương Đằng này tuổi còn trẻ, nhưng đã có được thành tựu như vậy, về sau chẳng phải sẽ tăng lên cấp Thần ư, đến lúc đó hắn còn có thể để cho Thế gia bọn họ yên ổn sao?
Tuy rằng Thế gia cũng có tồn tại cấp Thần, nhưng người này chẳng qua chỉ là Linh trù sư cấp Thần, trọng lượng còn có chênh lệch không nhỏ với Luyện đan sư cấp Thần.
Hắn thật sự không thể nhìn nổi Vương Đằng lên đến cấp Thần, trong lòng thật sự chỉ hận không thể lập tức trừ bỏ đối phương.
“Cấp Thánh đệ nhị kiếp! Vương Đằng này thật sự khủng bố, may mà ta bỏ qua ám sát.” Ánh mắt của Ma Lâu gia chủ Ma gia lóe lên, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ may mắn: “Chỉ cần ta không nói ra, chuyện này sẽ không có ai biết được, Ma gia ta vẫn có thể mượn sức hắn.”
“Không đúng, còn phải dặn dò mấy người Ma Ngạn một chút, nhất định kêu bọn họ quên đi chuyện ám sát phía trước.”
“Chuyện này coi như chưa từng xảy ra.
Hắn lập tức truyền âm, cực kỳ nghiêm túc cẩn thận dặn dò một phen một đám Độc sư thiên tài của Ma gia.
Thật ra những thiên tài của Ma gia đã sớm rõ ràng, trước mắt Vương Đằng này đã đạt đến trình độ như vậy, vốn không phải người bọn họ có thể chọc vào được, sao bọn họ còn có thể ngây ngốc nói đến việc ám sát gì nữa chứ.
Đặc biệt là Ma Ngạn, hiện giờ càng hiểu rõ khổ tâm của gia chủ, nếu như không phải gia chủ kịp thời ra lệnh dừng việc ám sát, bọn họ có khả năng thật sự ngây ngốc xông lên liều mạng với Vương Đằng.
Kết quả không cần nghĩ cũng biết, người chết nhất định là bọn họ.
Không đề cập đến phương diện khác, chỉ riêng trình độ độc đạo đạt đến cấp Thánh kia của Vương Đằng thôi, bọn họ đã hoàn toàn không làm được gì đối phương.
Do đó sau khi nghe được truyền âm của Ma Lâu, khóe mắt của hắn không nhịn được hung hăng co giật, sau đó gật đầu thật mạnh.
Nhân vật nguy hiểm như vậy, ai thích ám sát thì đi mà ám sát, dù sao Ma Ngạn hắn tuyệt đối không đi.
Gia chủ quả nhiên là gia chủ, anh minh!
Ở trên bầu trời, Vương Đằng không hề biết bởi vì mình lên đến cấp Thánh đệ nhị kiếp nên khiến cho trong lòng tất cả mọi người đã sinh ra đủ loại ý niệm phức tạp, giờ phút này hắn ngẩng đầu lên, tuy rằng trên mặt tràn ngập vẻ mỏi mệt, nhưng trong đôi mắt tối đen lại sáng ngời đến cực hạn.
Hắn nhìn cột sáng màu vàng tím ở trước mặt cách mình không xa, một tiếng cười to theo đó truyền ra:
“Ha ha ha…”
Tiếng cười này quanh quẩn ở trên không khắp quảng trường, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được niềm vui sướng của hắn.
Đám người Nhạc Yên, Cổ La, Tông sư Hoa Viễn nhìn bóng dáng của hắn, khóe miệng đều không khỏi nhếch lên một độ cong, cảm thấy vui vẻ cho hắn.
Sắc mặt Đan Lưu âm trầm đến cực hạn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vương Đằng.
Vương Đằng cười càng lớn tiếng, sắc mặt của hắn càng khó coi, trong lòng buồn bực đến muốn phun ra một ngụm máu.
Thằng cha này lại thật sự tăng đan dược lên đến cấp Thánh đệ nhị kiếp!!!
Kịch bản không nên viết như vậy!
Nhiều năm như thế, hắn liều mạng tu luyện, bỏ ra tất cả giá cao, thậm chí nhảy vào ôm ấp của Hắc Ám, trở thành một người lây nhiễm Hắc Ám, chính là vì nhất minh kinh nhân trong tranh tài hội giao lưu này, giành được giải quán quân, nghiền áp tất cả thiên tài.
Nhất là thiên tài của gia tộc hạch tâm, hắn muốn khiến cho những gia tộc hạch tâm này nhìn xem, thiên tài của bọn họ ở trước mặt hắn chẳng là cái thá gì cả.
Mọi thứ ban đầu đều tiến hành dựa theo kế hoạch của hắn, hắn đã luyện chế ra đan dược cấp Thánh đệ nhị kiếp, nhất định trở thành tồn tại chói mắt nhất, trở thành quán quân của tranh tài hội giao lưu kỳ này.
Nhưng hiện giờ, tất cả đều đã bị phá hư!
Đều bị thằng cha trước mắt này phá hủy!
Đan Lưu càng nghĩ càng giận, trong lòng không khỏi sinh ra một luồng ý hận đối với Vương Đằng, một đôi mắt tối đen nhìn chằm chằm vào đối phương, giống như muốn bầm thây kẻ này vạn đoạn.
“Nhìn ta làm gì?” Vương Đằng chậm rãi thu liễm tiếng cười, cảm nhận được một ánh mắt giống như có thể giết người nên không khỏi quay đầu nhìn sang phía Đan Lưu, cười hề hề nói: “Thế nào, không phục?”
“Hừ!” Đan Lưu hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Giống nhau là đệ nhị kiếp, đan dược của ngươi chính là giai đoạn sau ép buộc tăng lên, chẳng qua là hàng thấp kém thôi, có thể so sánh với thành phẩm cấp Thánh đệ nhị kiếp của ta sao?”
“Ha ha.” Vương Đằng khẽ cười một tiếng, cười như không cười nói: “Xem ra ngươi không đến Hoàng Hà không chết tâm nhỉ.”
“Tất cả lấy sự thật nói chuyện.” Đan Lưu thản nhiên nói.
“Một khi đã như vậy, thế để ta khiến cho ngươi hoàn toàn hết hy vọng là được.” Vương Đằng nói.
Vèo!
Tiếng nói vừa dứt, hắn xòe bàn tay ra, bên trong cột sáng màu vàng tím ở nơi xa, một đóa hoa Cửu Khiếu Độ Kiếp bay đến, dừng ở trên lòng bàn tay của hắn.
“Mời ba vị nguyên lão phán xét đi.” Vương Đằng lại nhìn đám người nguyên lão Đan Trần ở trên đài cao.
Ba người nguyên lão Đan Trần gật đầu, bay sang chỗ Vương Đằng.
“Lấy đan dược của ngươi ra đi.” Vương Đăng thản nhiên nói với Đan Lưu.
“Cố ý làm ra vẻ huyền bí.” Sắc mặt Đan Lưu hơi trầm xuống, hừ lạnh một tiếng nói.
Nhưng vẫn giơ tay trảo, bắt lấy viên đan dược từ trong cột sáng do mình luyện chế, để cho nó lơ lửng trong lòng bàn tay.