Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 3436 - Chương 3436. Tầng Thứ Mười Chín! Tinh Thần Niệm Sư Giao Chiến! Di Chuyển Tinh Cầu! (2)

Chương 3436. Tầng thứ mười chín! Tinh thần niệm sư giao chiến! Di chuyển tinh cầu! (2)
Chương 3436. Tầng thứ mười chín! Tinh thần niệm sư giao chiến! Di chuyển tinh cầu! (2)

“Ha ha ha...” Minh Khô không khỏi cười lớn, ngón tay chỉ vào mấy phù văn sư cấp Thánh đang tu sửa trận pháp: “Đi.”

Long Quyển tinh thần niệm lực khổng lồ nhanh chóng cuốn về phía trước, không gian xung quanh những chỗ đã đi qua đều xuất hiện từng vết nứt đen kịt.

“Ngươi dám!” Những phù văn sư cấp Thánh bị đẩy lui đó lập tức vừa giận vừa sợ, nhưng đã không kịp cản lại nữa.

“Ta có gì không dám.” Minh Khô cười lạnh một tiếng: “Một đám người vô năng, cũng muốn cản ta.”

Những phù văn sư cấp Thánh đều tức tới phát run, thân hình đang lùi về phía sau của bọn họ ngừng lại, muốn xông lên cứu viện, nhưng căn bản không kịp.

Rofort không khỏi nhíu mày, nhìn tình hình bên đó.

“Ngươi không đi qua đó được đâu.” Huyết Dạ Ma Tôn cười lạnh nói.

Rofort im lặng, chỉ lạnh nhạt nhìn Huyết Dạ Ma Tôn ở phía trước, dư quang nơi khóe mắt lại quét lên người Vương Đằng.

Trên cao, đám người Nguyên lão Bias tức giận không thôi, nhưng cũng không thể ra tay được, chống đỡ vết nứt không gian đã tiêu hao tất cả sức mạnh của bọn họ, căn bản không rảnh để làm chuyện khác.

Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Long Quyển tinh thần màu tím sẫm cuốn về phía mấy phù văn sư cấp Thánh.

“Đáng ghét!”

Một phù văn sư cấp Thánh không khỏi gầm lên giận dữ, tinh thần lực trong cơ thể điên cuồng bùng nổ, hoàn toàn không bận tâm tới phù văn đang khắc ở phía trước.

“Đừng kích động!” Vẻ mặt của những phù văn sư cấp Thánh khác khẽ biến đổi, nhao nhao hét lớn.

Thực ra cho dù là ai, bị quấy nhiễu hết lần này tới lần khác, phù văn khó khăn lắm mới khắc được lại bị phá hủy, thì e rằng cũng sẽ vô cùng tức giận.

Huống hồ bọn họ cũng biết, dưới tình huống này, còn kiên trì nữa cũng chỉ phí công mà thôi.

“Mặc kệ ta, các ngươi cứ tiếp tục.” Phù văn sư cấp Thánh đó tức giận quát.

Hắn bước ra, chắn trước Long Quyển tinh thần màu tím sẫm.

Bùm!

Một giây sau, phù văn hắn vẫn chưa hoàn thành, trong nháy mắt mất đi khống chế, năng lượng trong đó trực tiếp nổ tung.

Một khắc sau, Long Quyển tinh thần màu tím sẫm cũng đã tới trước mặt, va chạm với tinh thần lực của phù văn sư cấp Thánh đó.

Ầm!

Chỉ trong nháy mắt, tinh thần lực của phù văn sư cấp Thánh đó đã trực tiếp nổ tung, Long Quyển tinh thần màu tím sẫm đập mạnh lên người đối phương.

Phụt!

Phun ra một ngụm máu tươi, tinh thần của phù văn sư cấp Thánh đó bị trọng thương, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng trắng bệch, nhíu mày, trong đầu truyền tới từng trận đau nhức, khiến hắn không nhịn được kêu lên thảm thiết: “A!”

“Hầu Luân!”

Mặt của mấy phù văn sư cấp Thánh phía sau lộ ra vẻ lo lắng, rối rít kêu lên.

Trong ánh mắt của phù văn sư cấp Thánh được gọi là Hầu Luân kia lại xuất hiện một tia màu tím sẫm, ánh mắt hỗn loạn, dường như bị tinh thần lực của Minh Khô xâm nhập vào trong thức hải.

“Lo cho mình trước đi.” Minh Khô cười lạnh.

Không có ngăn trở, Long Quyển tinh thần màu tím sẫm của nó đã hung hăng đánh về phía phù văn sư cấp Thánh cuối cùng.

Mắt thấy đã sắp đập lên người bọn họ, nụ cười trên môi Minh Khô càng đắc ý và dữ tợn hơn.

Nó từng nói, thứ bị hắn phú hủy, thì sẽ không để người khác tùy tiện tu sửa.

Ba người Nguyên lão Đan Trần không nhịn được nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, một cảm giác bất lực lập tức dâng lên trong lòng bọn họ.

Chẳng lẽ thật sự không còn hy vọng nữa sao?

Trong tổng bộ của liên minh Phó Chức Nghiệp không phải không có những cường giả khác, nhưng những cường giả đó bảo vệ nơi cực kỳ quan trọng, không thể tùy tiện xuất hiện.

Nhưng một khi bọn họ không chống đỡ nổi, thì e rằng những cường giả đó cũng không thể không ra tay.

Chỉ là đến lúc đó, thánh địa của tổng bộ liên minh Phó Chức Nghiệp e rằng sắp không giữ nổi rồi.

Có thể nói, pháp trận cấp Thần trước mắt đã gần như là cơ hội cuối cùng của bọn họ.

Nếu trận pháp có thể tu sửa, thì còn có một con đường sống.

Nếu không thể tu sửa...

Hậu quả đó, đám người Nguyên lão Đan Trần hoàn toàn không dám nghĩ đến.

Sắc mặt của đám người Thiên Viêm tôn giả, Thanh Mộc tôn giả cực kỳ khó coi, nhìn tình hình bên dưới, cũng cảm thấy bất lực.

“Ha ha ha...” Thí Huyết Ma Tôn nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi cười lớn.

Đến cả Huyết Dạ Ma Tôn, trên khóe miệng cũng nâng lên mang theo ý cười, nhìn vị Xích Yêu tôn giả có danh tiếng không nhỏ trong Nhân tộc ở trước mặt.

Dường như muốn xem trên mặt hắn sẽ để lộ ra biểu cảm gì khi đối mặt với tình huống này?

Đáng tiếc nó chỉ nhìn thấy một gương mặt cực kỳ bình tĩnh, đến một tia dao động trong ánh mắt cũng không có, như không hề để những chuyện này vào mắt.

Lúc này tất cả võ giả Nhân tộc đều cảm thấy bầu không khí không đúng, trên mặt đều xuất hiện vẻ tuyệt vọng.

Trận pháp cấp Thần thật sự không còn hy vọng tu sửa nữa sao?

Suy nghĩ này xẹt qua đầu mọi người, nhưng cũng chỉ đàng bất lực.

Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Long Quyển tinh thần màu tím sẫm quét về phía các phù văn sư cấp Thánh còn lại.

Ầm!

Đột nhiên, một luồng ánh sáng màu vàng chói mắt đột nhiên nổ tung trong hư không của trước mặt mấy vị phù văn sư cấp Thánh, tựa như xuyên thấu không gian, trực tiếp xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

Một giây sau, không gian chấn động mạnh, một tòa bảo tháp chín tầng cực kỳ to lớn đột nhiên xuất hiện ở phía trước Long Quyển tinh thần màu tím sẫm, ngăn cản đường đi của nó.

Trên bảo tháp, các biểu tượng sinh linh kỳ lạ và thần bí được miêu tả sinh động, dữ tợn và uy nghiêm, như mấy người khổng lồ thời xa xưa.

Bí văn của Lôi Đình và Hỏa Diễm rải rác khắp thân tháp, từng luồng khí tức tang thương cổ xưa nổ tung.

Ánh sáng màu vàng cực kỳ chói mắt quét sạch trời đất.

Công bằng ôn hòa!

Rực rỡ uy nghiêm.

Đó là...Tháp Cửu Bảo Phù Đồ!

Bùm!

Một tiếng vang cực lớn truyền ra, tháp Cửu Bảo Phù Đồ tỏa ra ánh sáng màu vàng va chạm với Long Quyển tinh thần màu tím sẫm.

Trên bầu trời xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ, ánh sáng màu vàng và ánh sáng màu tím sẫm mỗi thứ chiếm nửa bầu trời, cứ như hai Hằng tinh khác màu lơ lửng giữa không trung, vô cùng lóa mắt.

Hết chương 3436.
Bình Luận (0)
Comment