Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 3437 - Chương 3437. Tầng Thứ Mười Chín! Tinh Thần Niệm Sư Giao Chiến! Di Chuyển Tinh Cầu! (3)

Chương 3437. Tầng thứ mười chín! Tinh thần niệm sư giao chiến! Di chuyển tinh cầu! (3)
Chương 3437. Tầng thứ mười chín! Tinh thần niệm sư giao chiến! Di chuyển tinh cầu! (3)

“Sao có thể?” Ánh mắt của Minh Khô hơi trợn lên, nụ cười hung ác trên mặt đột nhiên cứng lại.

Đến cả mấy vị phù văn sư còn lại, lúc này cũng hơi ngẩn ra, khuôn mặt đầy vẻ ngạc nhiên và đờ đẫn nhìn bảo tháp màu vàng chín tầng ở trước mặt, vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì.

“Đó là...” Ba người Nguyên lão Đan Trần nhìn xuống dưới, trong mắt chợt bùng lên ánh sáng kỳ lạ.

“Tháp Cửu Bảo Phù Đồ!”

“Đó là tháp Cửu Bảo Phù Đồ!”

Nguyên lão Bias dường như đã nhận ra gì đó, đột nhiên hô lên.

“Tháp Cửu Bảo Phù Đồ!” Ánh mắt của Nguyên lão Đan Trần lóe lên, trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc: “Không ngờ lại thật sự có người tu luyện được môn công pháp tinh thần này, hơn nữa nhìn hình dáng của bảo tháp chín tầng này, vậy mà lại ngưng tụ tới mức độ cực kỳ lớn mạnh, là ai? Là vị cường giả nào đã ra tay?”

Ánh mắt của ba vị nguyên lão lập tức quét qua xung quanh, tìm vị cường giả đã ra tay.

“Bảo tháp ngưng tụ từ tinh thần lực.” Đôi mắt của Thí Huyết Ma Tôn hơi híp lại, vẻ mặt hơi trầm xuống, tầm mắt cũng quét xuống bên dưới, tìm chủ nhân của bảo tháp.

Khóe miệng Rofort xuất hiện một nụ cười sâu xa, nhìn thanh niên tóc đen bên cạnh.

Đúng lúc này, đôi mắt của Vương Đằng đột nhiên mở ra, hai luồng ánh sáng màu vàng cực kỳ rực rỡ bùng phát ra từ trong mắt hắn.

“Là hắn!” Huyết Dạ Ma Tôn ở đối diện lập tức hơi mở to mắt, không thể tin được nhìn người thanh niên tóc đen trước mắt.

Tòa bảo tháp này lại là do hắn ngưng tụ ra!

Tinh thần lực của người này không ngờ lại không kém gì Minh Khô!

“Không thể nào!” Ánh mắt của Minh Khô cũng lập tức nhìn qua, khi hắn nhìn thấy dáng vẻ của Vương Đằng, trong mắt lập tức xuất hiện vẻ khó tin.

Tên thiên kiểu trẻ tuổi này hắn chưa bao giờ để vào trong mắt, vậy mà lại có tu vi tinh thần cường đại này.

“Vương Đằng!” Ba người Nguyên lão Đan Trần trực tiếp ngẩn ra, cường giả tinh thần niệm sư bọn họ muốn tìm đó, không ngờ lại chính là Vương Đằng?!

Thật hay giả vậy?

Điều này quá khó tin rồi!

Hoàn toàn vượt ra khỏi suy đoán của bọn họ.

Một vãn bối vốn là thiên kiêu trẻ tuổi của trong mắt bọn họ, lại có tu vi tinh thần siêu phàm này.

Hơn nữa đối phương còn tu luyện ‘Phù Đồ Chân Kinh’ công pháp loại tinh thần gần như không có ai tu luyện trong truyền thuyết này, thật sự vượt khỏi tưởng tượng của bọn họ.

Nhưng nghĩ tới biểu hiện vừa qua của Vương Đằng, trong lòng bọn họ lại có chút thoải mái.

Nhìn từ góc độ yêu nghiệt của đối phương, đi tu luyện ‘Phù Đồ Chân Kinh’ hình như cũng có thể hiểu được.

Dù sao thì chỉ người yêu nghiệt, mới đi làm loại chuyện yêu nghiệt này.

Người bình thường chắc chắn sẽ không chọn công pháp loại tinh thần khó tu luyện như ‘Phù Đồ Chân Kinh’ này, thậm chí gần như không thể thu thập được hoàn chỉnh.

Sở dĩ không có ai dám tu luyện ‘Phù Đồ Chân Kinh’, là bởi vì môn công pháp này quá thần bí, chỉ có một vài võ giả có vận may khá tốt, thỉnh thoảng mới có thể thu thập được một phần phương pháp tu luyện không toàn vẹn, không hoàn chỉnh.

Chỉ như vậy, thì căn bản không thể tu luyện.

Không ai lại đặt cược vào con đường tu luyện của mình cả.

Bởi vì công pháp tinh thần thật sự quá quan trọng.

Nếu người bình thường không đạt được công pháp hoàn chỉnh, bất chấp tu luyện, đến lúc chuyển qua tu luyện những công pháp khác, chắc chắn sẽ xuất hiện tình trạng không thể chuyển đổi.

Nếu là công pháp tương tự, thì may ra.

Nhưng nếu hai môn công pháp chênh lệch quá xa, căn bản không hề có mối liên hệ nào cả, đột nhiên chuyển đổi công pháp, thì sẽ khiến người tu luyện rơi vào nguy hiểm.

Tinh thần lực lại liên quan tới linh hồn của thể sinh mệnh, hơi lơ là, cũng có thể dẫn tới tinh thần lực phản phệ.

Đến lúc đó chắc chắn sẽ tổn thương tới cả thể xác và linh hồn!

Nhẹ thì trọng thương!

Nặng thì mất mạng!

“Đáng chết, lại là hắn?!” Thí Huyết Ma Tôn tức tới mức muốn mắng người, tại sao lần nào cũng là tên nhóc này?

Nó chưa bao giờ cảm thấy bất lực và buồn bực như vậy đối với một võ giả của Nhân tộc, nhưng võ giả Nhân tộc này vẫn chỉ là một võ giả cấp Vũ Trụ, lúc bình thường, một ngón tay của nó cũng đủ để bóp chết hắn một cách dễ dàng.

Nhưng bây giờ, đối phương lại liên tục lắc lư ở trước mặt nó, giống như một con ruồi, khiêu khích thần kinh của nó, khiêu khích sự nhẫn nại của nó hết lần này tới lần khác.

Mà nó lại không thể làm gì.

Cảm giác này, quả thực khiến Thí Huyết Ma Tôn tức tới mức muốn trực tiếp lao tới giết chết Vương Đằng.

“Rofort, cảm ơn nhé!” Ánh sáng màu vàng trong mắt Vương Đằng chưa thu hồi, lại mỉm cười nói với Rofort ở bên cạnh.

Vừa rồi mặc dù hắn đang ở trong cảm ngộ, nhưng không phải là không biết gì về thế giới bên ngoài cả.

Hơn nữa sở dĩ hắn dám tiến hành cảm ngộ một cách trắng trợn dưới sự bao vây của nhiều loài Hắc Ám như vậy, chính là vì biết Rofort đang ở bên cạnh hắn.

Một vị cấp Bất Hủ tôn giả, hắn có thể giao an toàn của mình cho đối phương.

Nhưng thân phận của Rofort lại khiến hắn cực kỳ kinh ngạc, hắn thật sự không ngờ người hộ đạo của mình, lại là cường giả đứng thứ mười chín trên bảng xếp hạng cấp Bất Hủ tôn giả, điều này quả thực có chút khó tin.

Đứng thứ mười chín!

Thứ hạng này quá cao!

Công ty vũ trụ hư cấu đúng là coi trọng hắn.

Cường giả này làm người hộ đạo cho hắn, có phải là có chút không coi trọng nhân tài rồi không?

Một khắc đó, Vương Đằng không khỏi hơi có suy nghĩ tự giễu.

Nhưng theo tình huống trước mắt, cho dù thật sự xảy ra vấn đề, Vương Đằng cũng chắc chắn có thể giữ được tính mạng.

Trong mảnh nhỏ không gian của hắn, sên Hi Quang, cự viên màu đen, cùng với Elizabeth thể mẹ của tộc Người Kiến,...Đều là lá át chủ bài của hắn.

Trừ phi cấp Bất Hủ tôn giả ra tay với hắn, nếu không thì căn bản không thể nào làm hắn bị thương được.

“Đi làm việc ngươi muốn làm đi.” Rofort mỉm cười với Vương Đằng nói.

Vương Đằng gật đầu, thân thể lóe lên, trực tiếp sử dụng ‘Không Thiểm’, xuất hiện ở phía sau tháp Cửu Bảo Phù Đồ.

Chỉ về phía trước.

“Trấn!”

Ầm!

Hết chương 3437.
Bình Luận (0)
Comment