Chỉ thấy một thanh kiếm khổng lồ khủng bố cao đến mấy ngàn trượng chậm rãi bay lên từ bên trong ánh sáng ngũ sắc rực rỡ, mũi kiếm chĩa lên trời, kiếm ý xung thiên.
Trên thân kiếm ấy lưu chuyển thần quang ngũ sắc, trải rộng những bí văn huyền ảo phức tạp, chúng đan cài vào nhau tạo thành một xiềng xích thần văn.
Toàn bộ thân kiếm khủng bố ấy đều bị xiềng xích thần văn ngũ sắc này quấn quanh.
Khi mà nguyên lực ngũ sắc vận chuyển, xiềng xích thần văn cũng rầm rầm rung động, chớp lóe hào quang, thần bí phi thường.
“Đó là...”
Ba vị nguyên lão đều lộ vẻ choáng ngợp, không khỏi liếc nhìn nhau, dường như nghĩ ra điều gì, không ngờ Vương Đằng lại nắm giữ được cả sự biến hóa này.
Hắn mới đạt được cảm ngộ Đại Ngũ Hành Thần Kiếm đại trận này bao lâu!
Ngay cả một số phù văn sư cấp Thánh nghiên cứu Đại Ngũ Hành Thần Kiếm đại trận rất nhiều năm cũng chưa chắc đã có thể kích hoạt được loại bóng kiếm này, đúng là khó tin.
“Giãy giụa vô ích thôi, dù ngươi là thiên kiêu tuyệt thế thì cũng bị hắc ám chôn vùi thôi!” Đồng tử Ma Thần lập lòe, nó giơ tay lên lần nữa, đè xuống bên dưới như muốn điều khiển bàn tay sương đen khổng lồ kia, không còn sự tùy ý ban đầu nữa.
Lời lẽ của nó tuy vẫn đầy thờ ơ và miệt thị, chỉ là những lời nói rất khẽ, nhưng động tác của nó thì đã để lộ ra thái độ của nó với Vương Đằng đã hoàn toàn khác với trước.
“Nhìn cho kỹ đây, đây mới thực sự là Đại Ngũ Hành Thần Kiếm!!!”
Nhưng lúc này, trong mắt Vương Đằng bộc phát ra thần quang ngũ sắc, rống lên một tiếng, âm thanh chấn động hư không, mái tóc đen của hắn bay phấp phới trong không trung, giống như điên cuồng.
“Mặc kệ cái gì là hắc ám vĩnh cửu!”
“Mặc kệ cái gì là bất tử bất diệt!
“Mặc kệ Ma Thần”
“Chém... cho ta!!!”
Từng tiếng rống giận bùng nổ từ trong miệng hắn, giống như đang trút bao nhiêu bất cam và bất khuất trong lòng hắn, âm thanh vang dội, và khi chữ “chém” cuối cùng tuôn ra đã hình thành tiếng vang, không ngừng văng vẳng trong hư không.
Rầm ầm!
Trong tiếng ầm ầm của xiềng xích thần văn, thanh kiếm khổng lồ ngũ sắc ngược trời mà lên, một đi không quay lại.
Uỳnh!
Chỉ chớp mắt, bàn tay sương đen khổng lồ đã bị chém đứt, toác ra thành hai nửa, bóng kiếm chụp lên Ma Thần.
Roạc!
Sương mù dày đặc trên bầu trời bị mạnh mẽ chém đứt, hở hoác ra một lỗ hổng khủng bố, vết kiếm rõ mồn một, vô cùng choáng ngợp.
Từng luồng ánh sáng hạ xuống từ trên bầu trời, chiếu lên trên những khuôn mặt đầy vẻ phức tạp của mọi người.
Một kiếm! Chém chết hắc ám!!! Tẫn diệt tôn thần!!!
Nơi mà bóng kiếm đi qua, trên bầu trời như xuất hiện một vết nứt khổng lồ.
Hắc ám bị chém rách, Ma Thần cũng bị bóng kiếm bao phủ.
Choáng ngợp.
Mọi người chứng kiến cảnh tượng này, trên khuôn mặt họ chỉ còn nỗi rung động, phức tạp đến cực hạn.
Bầy loài Hắc Ám thì đứa nào cũng vô cùng hoảng sợ, ngơ ngác nhìn bóng kiếm, hoàn toàn không thể chấp nhận kết quả này.
Bóng kiếm kia kinh khủng đến thế ư?
Ngay cả đại nhân Ma Thần cũng không thể ngăn cản!
Nét khinh miệt và hờ hững trên mặt Thí Huyết Ma Tôn cũng hoàn toàn cứng đờ, mặt thì ngây ra như phỗng.
Làm sao có thể như vậy?
Kịch bản không viết như vậy!
Chẳng lẽ không phải thằng oắt Nhân tộc kia bị Ma Thần đại nhân tát phát chết tươi hay sao?
Tại sao bây giờ lại ngược lại, một chưởng cực kỳ khủng khiếp của Ma Thần đại nhân lại bị kiếm của đối phương chém đứt lìa.
Không võ đạo chút nào!
Ma Thần đại nhân lợi hại đến nhường nào, há một con kiến con con ấy có thể chống lại.
Hơn nữa, nó rõ ràng cảm nhận được ban nãy Ma Thần đại nhân chẳng những vận dụng lực bất hủ mà còn sử dụng cả ‘căn nguyên Thần Thánh’, có thể lay động cả lực thiên địa.
Một chiêu kinh khủng như thế làm sao lại không đánh lại đối phương?
Một loạt suy nghĩ hiện lên trong đầu Thí Huyết Ma Tôn, khiến sắc mặt nó chẳng những biến ảo khôn cùng, hệt như mở phường nhuộm vậy.
Huyết Dạ Ma Tôn cũng kinh ngạc vô cùng, đôi mắt tà ác rung động, nội tâm cuộn sóng dữ.
Hết lần này tới lần khác Vương Đằng đều thay đổi nhận thức của nó.
Không chỉ một lần nó từng cho rằng chắc chắn Vương Đằng sẽ phải chết, nhưng kết quả đối phương lại sống ngoan cường như một con gián, thậm chí còn chiếm được lợi thế bên trong hoàn cảnh xấu đến như vậy.
Ngay cả Ma Thần đại nhân cũng phải thua!
Huyết Dạ Ma Tôn thật sự không thể tin được, lại còn là việc mà một võ giả Nhân tộc cấp Vũ Trụ gây ra.
Khó tin!
Quá khó tin!
“Phù!” Rofort hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra, trên gương mặt cũng lộ vẻ rung động, nội tâm vẫn chưa thể bình tĩnh.
Vương Đằng làm được những điều vượt xa dự đoán của hắn!
Cho dù là một vị tồn tại cấp Bất Hủ hoặc một chuyên gia nghề phụ cấp Thánh đã thành danh từ lâu cũng không dễ dàng làm được như vậy.
Nhưng thiên kiêu Vương Đằng trẻ tuổi này lại làm được!
Đây là thực lực!
Cũng là thiên phú không gì sánh kịp!
Và một chút chi tiết mà không người nào biết.
Đột nhiên Rofort hồi tưởng lại cảnh tượng lúc trước, Vương Đằng bùng nổ từ trong đường cùng, phục hồi cực nhanh.
Đặt trên người một võ giả cấp Vũ Trụ thì quả là khó tin đến cực hạn.
Không, không đúng... cho dù đặt trên người một cường giả cấp Bất Hủ cũng vẫn làm người ta cảm thấy khó tin.
Năng lực hồi phục khác hẳn người thường này cùng với tinh thần lực, nguyên lực cuồn cuộn không ngừng, không một người bình thường nào có thể.
Bên kia, mấy người nguyên lão Đan Trần, Thiên Viêm tôn giả cũng rung động không nói lên lời, ánh mắt phức tạp nhìn vào vết nứt bị chém ra kia, nhìn chằm chằm vào Ma Thần đang bị bóng kiếm bao phủ.
Cả những thiên tài Nhạc Yên, Tang Y, Cổ La, Đan Nguyên này, không ai là không rơi vào sự im lặng như tờ, nội tâm chấn động đến cùng cực.
Thiên kiêu võ đạo!
Thiên kiêu nghề phụ!
Có lẽ đây mới chính là bộ mặt thật của Vương Đằng!
Tất cả họ đều dán chặt vào bóng người tóc đen cả người đẫm máu trong trung tâm trận pháp kia, ánh mắt kịch liệt dao động.
Giờ khắc này!
Khung cảnh này!