Một tiếng nói nhỏ truyền ra từ trong miệng “Vương Đằng”, vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh như cũ, đứng chắp tay trên không, nhưng ánh mắt lại vô cùng hừng hực.
Ầm!
Ngay sau đó, hào quang của Thần Quốc sau lưng chợt tỏa sáng, tựa như có một cánh cửa Thần Quốc lớn từ từ mở ra.
Vô số mưa ánh sáng rơi xuống, cọ rửa bóng tối, ánh sáng hoàn toàn chiếu rọi không trung.
Mọi người không nhịn được nhắm hai mắt lại, mắt bị đau nhói, căn bản không nhìn thấy gì.
Cho dù là cấp Chân Thần, loài Hắc Ám Ma Thần, cùng với quang ảnh đạo nhân kia, đều không thấy được phía bên trong ánh sáng.
Ầm!
Một trận âm thanh đinh tai nhức óc vang vọng trời đất, kéo dài thật lâu thật lâu...
“Không!”
Mọi người không nhìn thấy gì, nhưng nghe được từng đợt tiếng gào thét không cam lòng, giống như một con thú bị thương.
“Không cam lòng, Hắc Thiên ta sao có thể bị trấn áp được?!”
“Tại sao ngươi lại mạnh như vậy? Ngươi chẳng qua chỉ là một tàn ảnh trong dòng thời không, Nhân tộc không nên có tồn tại như người!”
“A, muôn đời ung dung, năm tháng khó dò, làm sao ngươi biết không thể!”
Một tiếng cười nhẹ hờ hững tiêu sái vang vọng trong trời đất.
“Đáng tiếc, thời gian lần này không đủ, chỉ có thể để lần sau giết người.”
“Lần sau gặp lại, chính là ngày chết của người.”
“Dòng thời không vô tận, ta là vô địch, ta sẽ... Mạnh hơn!!!”
Ầm!
Tiếng nổ gầm rú trong hư không, sau đó tất cả âm thanh đều lặn mất, cuối cùng không còn nghe thấy gì nữa.
Bất kể là cường giả hắc ám kia hay là âm thanh của “Vương Đằng” đều biến mất, không xuất hiện nữa.
Nội tâm mọi người không khỏi hồi hộp, căng thẳng vô cùng.
Ai cũng hiểu được, có lẽ cuộc đại chiến song phương này là lần giao chiến cuối cùng.
Gã cường giả hắc ám kia bị trấn áp không?
Theo như tiếng nói vừa rồi thì không khó để nhận ra, dường như gã cường giả hắc ám kia đã rơi vào thế yếu, trong tiếng nói của nó tràn đầy sự không cam lòng.
Nhưng vị cường giả vượt qua dòng chảy thời không kia cũng phải rời đi, thời gian của hắn đã đến.
Dòng chảy thời không vô tận, ta là vô địch!
Đây là lời nói cuối cùng mà cường giả đó để lại, thật chấn động lòng người.
Vô địch trong dòng chảy thời không bất tận ư?
Đây là loại phí khách nào?
Ngay cả cấp Chân Thần cũng không dám nói như thế, vậy mà đối phương lại dám nói.
Hơn nữa, nếu không tận mắt chứng kiến thực lực của đối phương thì có lẽ mọi người chỉ biết cười nhạt, nhưng hôm nay họ được chứng kiến thực lực của đối phương...
Vả lại, đây chẳng qua là thực lực một tàn ảnh của đối phương mà thôi!
Một tàn ảnh mà có thể trấn áp được cường giả hắc ám thì bản thể còn mạnh đến mức độ nào nữa?
Quả thật không ai có thể tưởng tượng nổi.
Rất nhiều người cố mở căng hết mắt để nhìn rõ tình hình nơi trung tâm ánh sáng bùng nổ, nhưng bất luận thế nào cũng không thể nhìn rõ.
Dư chấn dữ dội kia không ngừng cuộn cuộn ra, khiến họ không thể không lùi bước.
Rất nhiều người bị dư chấn bị thương, vốn vết thương không nhẹ lại bị vạ lây.
“Vô địch?”
Một giọng nói hờ hững như băng đột nhiên truyền ra từ trong trung tâm ánh sáng chói mắt kia, đầy sự khinh thường và miệt thị.
“Trăm vạn thế giới, năm tháng muôn đời, ai dám xưng là vô địch?”
“Kẻ dám xưng là vô địch, cuối cùng cũng chỉ là một nắm đất vàng, bất kể ngươi là thiên kiêu tuyệt thế thì kết quả cũng hóa thành xương khô, chỉ có hắc ám là trường tồn.”
Từng lời lẽ tuôn ra văng vẳng trong hư không này, tựa như âm thanh ma quái rót vào lỗ tai, khiến tâm trí người ta run rẩy.
“Cường giả hắc ám kia vẫn còn!!!”
Nhiều người tái xanh ặmt, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi.
Chẳng phải nó đã bị trấn áp rồi sao?
Vì sao vẫn còn???
“Hừ!”
Đột nhiên, một tiếng hừ lạnh vang lên, vang trong hư không:
“Đã bị trấn áp còn dám làm loạn à!”
Tâm trí mọi người chấn động, đồng loạt nhìn về một phía, chính là bóng sáng hình dáng vị đạo nhân kia.
Đó là sư phụ của Vương Đằng, rõ ràng hắn vẫn còn, mọi người không khỏi thả lỏng như tìm được trụ đỡ.
Cho dù vị cường giả vượt qua dòng chảy thời không kia đã rời đi, nhưng chỉ cần sư phụ của Vương Đằng hãy còn đây thì chí ít vẫn chống chọi được với cường giả hắc ám kia.
“Grào!”
Lời này như chọc giận cường giả hắc ám, làm nó không khỏi gào lên giận dữ:
“Ta không cam lòng! Ai dám trấn áp ta, chẳng qua chỉ là một hồn ma bóng quế vất vưởng trong dòng chảy thời không thôi mà dựa vào cái gì đòi trấn áp ta.”
“Ha hả!” Bóng sáng hình người cười khẽ: “Hồn ma bóng quế? Hắn nói lần sau chính là tử kỳ của ngươi, ngươi cũng chỉ lừa mình dối ngươi mà thôi.”
“Đi đi, ngươi đã không còn cơ hội nữa rồi.”
Âm thanh kia lập tức im bặt, nội tâm mọi người bất giác căng thẳng theo.
Đối phương sẽ rời đi chứ?
Xem ra bị trấn áp thật rồi, trở mình cũng không gây nổi chuyện gì nữa, nếu không đã chẳng vì mấy câu nói của bóng dáng kia mà thẹn quá hóa giận.
Hơn nữa, nó không ra tay nữa, xem ra là có sự kiêng kị.
Chứng tỏ nó chột dạ.
Trong lòng mọi người thoáng thở phào, trong mắt đầy kinh hoàng.
Vị cường giả Nhân tộc vượt qua dòng chảy thời không kia thật sự đã trấn áp nó trước khi rời đi ư?
Từng giây từng phút trôi qua...
Dần dần, mọi người đã có thể nhìn rõ mấy thứ.
Và cảnh tượng phía trước hoàn toàn khiến họ rơi vào trong sự chấn động và kinh hãi.
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Hư không sụp đổ, vô số không gian chảy loạn càn quét ra, dòng chảy thời không rung chuyển, những cơn sóng thời không đáng sợ đang cuồn cuộn dâng lên giữa không trung, bao phủ cả một vùng.
Mà dòng chảy thời không kia vẫn chưa biến mất, vẫn đang ùn ùn đổ về phía bọn họ nhưng muốn nhấn chìm toàn bộ khu vực này.
Đó là sức mạnh của thời không!
Dường như vì xuất hiện những biến hóa không thể lường trước khiến lực thời không rung chuyển, hòng dọn dẹp hết thảy, để trở về quỹ đạo vốn có.
Trong chớp mắt, cơ thể của mọi người đều lạnh toát, chỉ cảm thấy có sức mạnh nào đó quấn tới.
Ầm ầm!