Vô số xích Trật Tự hiện lên, rũ xuống từ trong hư không, hình thành nên tấm lưới dày dít khổng lồ, bao trùm cả vùng tinh không này.
Nếu nhìn từ bên ngoài thì nơi đây đã hoàn toàn trở thành cấm địa, lực pháp tắc tuôn ra mãnh liệt như đại dương, lực thời không chao đảo, sóng cuốn rợp trời, không thể đến gần.
Ngay cả tồn tại cấp Chân Thần đến đây thì e cũng không dám tiếp cận, bằng không sẽ gây ra hậu quả khôn lường, mang đến ảnh hưởng cực kỳ đáng sợ cho bọn họ.
“Chạy mau!”
Mấy người nguyên lão Đan Trần bừng tỉnh lại, vội vàng hét to lên nhắc nhở mọi người.
Ai nấy cùng biến sắc, gần như không dám nán lại một chút nào, cuống cuồng bỏ chạy ra thật xa.
Uỳnh!
Tòa tháp cổ kia đang phát sáng, từng ánh hào quang tỏa ra từ trong đó, trấn áp lại lực thời không, để mọi người tranh thủ thời gian.
“Quy Quy của ta, Quy gia ta cũng không muốn bị dòng chảy thời không nhấn chím đi luân hồi đâu.”
Trong hư không, một con rùa khổng lồ kêu lên, hóa thành một vệt sáng, chạy như bay ra xa, tốc độ nhanh đến cực hạn, mặc cho ai cũng không nghĩ đó là một con rùa.
“Lên trên lưng Quy gia hết đi, các ngươi chậm quá.”
Vừa bỏ chạy nó vừa gào lên với mọi người đang chạy xung quanh.
“...”
Nhất thời không ai thốt nổi thành lời, họ bị một con rùa chê chạy chậm? Đúng là chuyện hoang đường nhất trần đời.
Nhưng phỉ nhổ là vậy, song họ cũng lập tức nảy số, nhân khoảnh khắc con rùa hơi chậm lại bèn đều nhảy lên tấm lưng vô cùng rộng rãi của nó.
Vèo!
Sau đó, con rùa khổng lồ biến thành một vệt sáng, cao chạy xa bay.
“Từ từ đã, Vương Đằng thì sao?” Đột nhiên, mấy người Nhạc Yên sực nhớ ra gì đó, vội vàng lớn tiếng hỏi đầy lo lắng.
Vẻ mặt mấy người nguyên lão Đan Trần cũng hơi biến đổi, đều ngoái đầu nhìn lại.”
“Kệ hắn, có vị cường giả kia ở cùng, kiểu cùng cũng có kế hoạch hết rồi, còn cần chúng ta à?” Con rùa khổng lồ hét lớn.
Mọi người giật mình rồi bừng tỉnh lại, thấy lời con rùa này nói cũng có chút đạo lý.
Ngoài vị cường giả vượt dòng chảy thời không kia ra thì hãy còn sư phụ của Vương Đằng, hai tồn tại ấy không đến mức bỏ mặc Vương Đằng đâu.
Nghĩ vậy, họ cũng yên tâm không ít.
Nhưng chưa tận mắt thấy Vương Đằng bình yên vô sự vẫn khiến không ít người còn chút lo lắng.
Ầm!
Dòng chảy thời không cuồn cuộn xô đến như muốn nhấn chìm tất cả mọi người, con sóng kia cao tới hơn mười trượng, đáng sợ vô ngần, khiến ai nấy đều lạnh sống lưng.
“Quy gia, ngươi nhanh chân lên, không thì chúng ta cũng bị dòng chảy thời không nhấn chìm mất.” Đám thiên tài trẻ Nhạc Yên đều hét lên.
“Kêu kêu cái gì, một lũ con nít ranh, Quy gia ta đã nhanh lắm rồi, để các ngươi tự chạy còn chẳng nhanh bằng ta.” Con rùa khổng lồ cáu giận hét lên.
“Nhưng dòng chảy thời không sắp đuổi kịp rồi.” Mọi người nhìn về con sóng lớn đang ấp đến phía sau, gần như muốn chùm lên đỉnh đầu họ thì sợ hãi hét toáng lên.
“Đậu má!” Con rùa khổng lồ ngửa đầu, vừa nhìn thấy đã sợ đến nỗi suýt thì vãi linh hồn, mồm không khỏi văng tục một câu.
“Chạy mau.” Mọi người đồng thanh hét to.
“Câm mồm, Quy gia ta thấy rồi, còn hét nữa là bỏ hết các ngươi lại bây giờ.” Con rùa khổng lồ vừa gầm lên vừa đẩy nhanh tốc độ, bốn cái chân như bốn cây trụ chống trời đảo nhanh như chớp, tạo ra tốc độ không tưởng.
“Nhanh lên! Nhanh lên! Nhanh nữa lên!”
Một đám người nhất thời không dám lên tiếng, chỉ khẩn trương nhìn chằm chằm vào dòng chảy thời không đang không ngừng tới gần cùng với con sóng sắp ập xuống đầu, nội tâm lạnh toát, nắm chặt tay, gào thét trong lòng.
“Trấn!”
Trên đỉnh đầu, từ trong tháp cổ truyền ra một tiếng hét lớn, một lực lượng hùng mạnh phóng ra, ngăn chặn phía sau dòng chảy thời không.
Rầm!
Dòng chảy thời không như bị va vào một bức tường vô hình, con sóng cả dừng lại, lập tức bị cản trở.
Nhưng chỉ trong nháy mắt mà thôi.
Ầm!
Sau đó, dường như có thứ gì vỡ vụn, truyền ra tiếng nổ ầm ầm.
Bùm!
Tháp cổ bị đánh bay ra ngoài, sau đó, dòng chảy thời không đáng sợ lại ùn ùn xô tới.
May mà trong chớp mắt đó, con rùa khổng lồ đã kịp nhân cơ hội chạy trốn, tốc độ nó bùng nổ, nhoắng cái đã xé ra một khoảng cách không ngắn.
“Quy Quy của ta ơi, vị kia biến thái quá, chiêu cuối cùng kia rốt cuộc là chiến kỹ gì mà đáng sợ thế!!!” Con rùa khổng lồ không khỏi kêu lên oe óe.
Mấy người nguyên lão Đan Trần và Thiên Viêm tôn giả cũng hãi hùng không thôi, nhìn tình thế ở phía sau mà hãy còn choáng ngợp sâu sắc không thôi, chưa thể thoát ra.
Uỳnh!
Lúc này, tháp Trấn Uyên đã cố định trong hư không, đỉnh tháp loại tỏa ra ánh sáng chói lóa, hệt như một hằng tinh đang rực cháy.
“Các ngươi mau nhìn, tráp Trấn Uyên lại mở ra hành lang không gian kìa!”
Tiếng hét lớn kéo sự chú ý của mọi người, ai cũng nhìn cảnh tượng dường như đã từng thấy kia rồi cùng hô lên.
“May quá, chỉ cần mở hành lang không gian là chúng ta được cứu rồi.”
Sau đó, mọi người đều mừng rỡ, nhìn chăm chú vào ngọn tháp cổ phía trước kia.
So bì tốc độ của dòng chảy thời không rõ ràng là không hiện thực, cứ tiếp tục như thế thì không ai trốn được.
Chỉ có mở hành lang không gian ra thì mới có cơ may thoát khỏi đây.
“Mọi người, chuẩn bị sẵn sàng, hành lang không gian sắp sửa mở ra.” Ánh mắt nguyên lão Đan Trần lóe lên, trong mắt ánh lên sự mừng rỡ, lập tức hô to.
Nội tâm ai cũng chấn động, lập tức điều động nguyên lực của bản thân, tạo ra lớp phòng ngự bên ngoài cơ thể, hơn nữa tinh thần cũng thắt chặt, ánh mắt cảnh giác, chuẩn bị tiến vào trong hành lang không gian.
Hiện giờ, không gian của khu vực này rất hỗn loạn, dù mở hành lang không gian cũng không còn an toàn và kiên cố như bình thường, hiển nhiên sẽ tồn tại nguy cơ nhất định.
Nên nhất định phải phòng ngự thật chắc chắn, bằng không rất có khả năng sẽ bị không gian chảy loạn trong đó cuốn đi.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn chợt bùng lên, mọi người lập tức nhìn về phía cột sáng rực rỡ bắn ra từ đỉnh tháp Trấn Uyên, bắn thẳng vào hư không.