Đám loài Hỗn Huyết Barnett và Rodney không đành lòng nhắm mắt lại.
Tiếng ầm vang quanh quẩn bên tai thiếu nữ, nhưng đau đớn trong dự liệu lại không đến làm nàng hơi kỳ quái, không khỏi mở mắt.
Chẳng biết từ lúc nào, một bóng dáng thẳng tắp đang đứng trước mặt nàng, chắp tay ra sau, một màn sáng màu đen chặn lại nguyên lực oanh kích bên ngoài, ngay cả tóc người đó cũng không bay lên.
Trong nháy mắt, nàng mở to hai mắt nhìn, như bị sét đánh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ khó có thể tin, thậm chí không nhịn được ngẩng đầu dụi mắt, sợ trước mắt chỉ là một trận ảo giác trước lúc chết.
“Anh lớn?”
Nàng nhẹ giọng kêu gọi, giống như sợ quấy nhiễu cảnh trong mơ, rốt cuộc chỉ là công dã tràng.
Xưng hô thế này nàng chưa bao giờ kêu, lúc này lại không nhịn được kêu lên, bởi vì nàng vẫn luôn muốn kêu như vậy.
Cho dù là một giấc mơ, là một trận ảo giác, nàng cũng muốn trước khi chết kêu một tiếng.
“Con nhóc này, không phải ta từng dạy ngươi sao? Đánh không lại thì chạy, ngươi ngu ngốc đứng đây làm gì?”
Lúc này, bóng dáng đó chậm rãi xoay người lại, tức giận nói.
Thiếu nữ nhìn khuôn mặt quen thuộc ẩn sâu dưới đáy lòng, nghe được lời trách móc đó, không khỏi chớp mắt, sau đó vươn tay hung hăng nhéo mặt mình.
“Au!”
Tiếng hô kinh ngạc từ trong miệng nàng truyền ra.
Đau!
Nhưng nàng lại cười!
Khuôn mặt xinh xắn như hoa vốn thanh đạm mà lạnh băng nở ra một nụ cười xinh đẹp, sau đó nàng đột ngột chạy vội về phía trước, nhào vào trong ngực bóng dáng phía trước kia.
“Ta chờ ngươi rất lâu rồi!”
Vương Đằng ngẩn ra tại chỗ, nhìn thiếu nữ nhào vào ngực mình, ánh mắt hiền hòa lại, cười sờ đầu nhỏ của nàng, khẽ nói:
“Có phải bị ức hiếp rồi không? Ta báo thù cho ngươi có được không?”
“Ừm!”
Nghe được âm thanh quen thuộc, nghe được giọng điệu quen thuộc, thiếu nữ cảm giác mũi hơi chua xót, nặng nề gật đầu.
Cho dù đối mặt với cái chết, nàng đều chưa từng nghĩ đến khóc.
Nhưng không biết vì sao, bây giờ đối mặt với người đột ngột trở về này, nàng bỗng muốn rơi lệ.
Nhưng nàng vẫn nhịn lại.
Nàng chưa bao giờ khóc.
Nàng biết, hắn cũng không hy vọng thấy nàng khóc.
Vương Đằng buông thiếu nữ ra, nhìn dáng dấp của nàng, cười nói: “Trưởng thành hơn không ít.”
“Ừm hứm.” Thiếu nữ khẽ hừ một tiếng.
Lâu như vậy chưa trở về, nàng đương nhiên trưởng thành.
Vương Đằng nhìn thiếu nữ đáng yêu đã cao đến ngực mình trước mặt, không khỏi khẽ cười, quả thật trưởng thành hơn không ít.
Nhưng trong mắt hắn vẫn là một con nhóc.
Bụi mù xung quanh dần tản đi.
Vẻ mặt loài Hắc Ám Huyết tộc cấp Chiến Tướng thập nhị tinh hơi đổi, đồng tử chợt co lại, hơi khó tin nhìn về trong bụi mù.
Chưởng ấn của nó thế mà bị chặn lại!
Người kia là ai?
Trong loài Hỗn Huyết còn có cường giả như vậy?!
Đám loài Hỗn Huyết Barnett và Rodney hơi ngẩn ra, dường như còn chưa kịp phản ứng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Là hắn!”
Rodney giống như nhận ra được gì đó, trong mắt bỗng bùng lên ánh sáng ngạc nhiên lẫn vui mừng.
Hắn làm sao cũng không nghĩ đến, người kia vậy mà trở lại rồi!
Hơn nữa còn là ở thời điểm quan trọng như thế.
Trong lúc nhất thời, một loại cảm xúc vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nổ tung trong đầu nó, gần như làm nó cảm thấy choáng váng liên hồi.
“Hắn là ai?” Barnett kinh ngạc hỏi.
“Hắn hẳn còn mạnh hơn Tử Vương.” Rodney cũng không biết nên giải thích thế nào, do dự một hồi, nói.
“Cho dù mạnh hơn Tử Vương một chút ước chừng cũng không có tác dụng gì, ngươi nhìn số lượng loài Hắc Ám Huyết tộc đi, còn có loài Hắc Ám Huyết tộc cấp Chiến Tướng thập nhị tinh kia nữa.” Barnett cười khổ nói.
“Chuyện này…” Sắc mặt Rodney hơi đổi, cũng có hơi lo lắng.
Một đám loài Hỗn Huyết tim như nhảy ra ngoài lần nữa, căng thẳng nhìn ra bên ngoài.
“Ngươi là ai?” Loài Hắc Ám Huyết tộc cấp Chiến Tướng thập nhị tinh khẽ híp mắt, mắt chăm chú nhìn chằm chằm Vương Đằng, nó phát hiện chính mình vậy mà nhìn không thấu người đột ngột xuất hiện trước mắt này.
Nhìn dáng vẻ, người này hẳn cũng là một loài Hỗn Huyết.
Từ lúc nào trong loài Hỗn Huyết vậy mà xuất hiện loại cường giả này?
Chẳng lẽ ngoài “Tử Vương” kia ra, trong loài Hỗn Huyết còn ẩn giấu những cường giả khác?
Như thế cũng tốt, một “Tử Vương” lại dẫn ra cường giả loài Hỗn Huyết khác, vừa vặn một mẻ hốt gọn.
Đây đều là công lao của nó!
Nghĩ đến đây, loài Hắc Ám Huyết tộc cấp Chiến Tướng thập nhị tinh này càng hưng phấn lên.
“Ta là ai?” Vương Đằng liếc nhìn loài Hắc Ám Huyết tộc chi chít trên bầu trời, thực lực mạnh nhất cũng không vượt quá loài Hắc Ám Huyết tộc cấp Chiến Tướng thập nhị tinh này, không khỏi lắc đầu, hoàn toàn không có bất cứ uy hiếp gì, hắn không nhịn được cười một tiếng, hờ hững nói: “Ta là anh trai của nàng, các ngươi ức hiếp em gái ta, món nợ này phải tính thế nào đây?”
“Tính sổ?” Loài Hắc Ám Huyết tộc cấp Chiến Tướng thập nhị tinh giống như nghe được điều gì buồn cười đến cực hạn, cười khẩy nói: “Chỉ bằng một loài Hỗn Huyết ngươi mà cũng muốn tìm ta tính sổ?”
“Nói nhảm nhiều quá.” Vương Đằng lắc đầu: “Lười nói nhảm với đám sâu kiến các ngươi.”
“Láo xược!”
Loài Hắc Ám Huyết tộc cấp Chiến Tướng thập nhị tinh còn chưa lên tiếng, loài Hắc Ám Huyết tộc khác đã không nhịn được giận dữ.
Loài Hỗn Huyết này lại dám mắng bọn chúng là sâu kiến?
Hoang đường đến cực hạn!
Cho tới bây giờ chỉ có bọn chúng xem loài Hỗn Huyết là sâu kiến, bây giờ lại có loài Hỗn Huyết mắng bọn chúng là sâu kiến?!
“Xem ra ngươi thật sự muốn chết!” Ánh mắt loài Hắc Ám Huyết tộc cấp Chiến Tướng thập nhị tinh lập tức trở nên lạnh lẽo vô cùng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Đằng, nguyên lực Hắc Ám trong cơ thể phun trào, như sấm chớp nổ vang, sương mù máu trên bầu trời bị cuốn theo chuyển động.
“Chết!”
Nó không nói nhảm nữa, trong tay xuất hiện một lưỡi hái màu đỏ tươi to lớn, hung hăng chém ra về phía Vương Đằng.
Ầm!
Một lưỡi hái màu đỏ tươi to lớn từ trên trời rơi xuống, thanh thế cực kỳ kinh người.
Sắc mặt loài Hỗn Huyết bốn phía đều đại biến, chỉ cảm thấy khắp người lạnh lẽo, một loại uy hiếp tử vong mãnh liệt giáng xuống trên người bọn chúng, làm bọn chúng không thể động đậy.
“Cẩn thận!!!”