Thực lực của Ma Nham Đãng, nó hiểu rất rõ, nhưng bây giờ thế mà lại bị đối phương dùng một quyền đánh nổ cánh tay, như này là lực lượng mạnh cỡ nào chứ?
Căn bản không giống như một võ giả vừa mới tiến vào cấp Vực Chủ.
Càng xa chiến trường hơn là ở trên thuyền, Ma Nham Phong ngồi trên vương tọa nham thạch mạnh mẽ mở to mắt, ánh mắt rơi vào bóng người thẳng tắp đứng bên cạnh pho tượng băng kia.
"Có chút thú vị!"
Một âm thanh độc thoại truyền từ trong miệng nó ra.
Vương Đằng thân là tiêu điểm giờ phút này, lại cực kì tùy ý thu hồi nắm đấm, hờ hững nhìn lên Ma Nham Đãng trước mặt, bình tĩnh mở miệng nói:
"Chỉ có ngần ấy lực lượng, cũng dám làm càn trước mặt ta."
"Ngươi!" Thân hình to lớn của Ma Nham Đãng chấn động đến không ngừng lùi lại, ánh mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm Vương Đằng, đến lúc này vẫn không thể tin được, cánh tay của nó lại bị đối phương dùng một quyền đánh nổ.
Chẳng lẽ đối phương không phải vừa mới tiến vào cấp Vực Chủ sao?
Vì sao lại có lực lượng kinh khủng như vậy?
Hiển nhiên nó cũng đã nhìn ra, đối phương căn bản không có vận dụng bất cứ nguyên lực và lực lĩnh vực nào, cũng chỉ dựa vào cơ thể va chạm với nó.
Nhưng như vậy càng khiến nó cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Rõ ràng nó mới là người dùng cơ thể mạnh mẽ xưng danh tộc Ma Nham, võ giả tầm thường căn bẳn không có khả năng so lực cơ thể với bộ tộc chúng nó, sao mà lại thành ra thế này, tình hình lại phản ngược lại.
"Đừng làm phiền ta nữa, nếu không ta không ngại cho ngươi chết nhanh một chút." Vương Đằng cũng không để ý đối phương hoảng sợ như thế nào, chỉ lạnh lùng nói.
"Ngươi! Ngươi rốt cuộc là ai?" Ánh mắt Ma Nham Đãng hơi co rút, trong lòng cực kỳ hoảng sợ , nhịn không được hỏi.
"Những tộc Ma Nham các ngươi, còn chưa xứng biết tên của ta." Vương Đằng bình tĩnh nói.
Đều tránh ra, thời điểm làm ra vẻ đến rồi.
Không phải hắn xem thường những loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng trung vị này, tại thời điểm hắn còn chưa tiến vào cấp Vực Chủ, liền có thể giải quyết đối phương, huống chi là hiện tại chính thức tiến vào cấp Vực Chủ, thực lực của hắn sớm đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Đừng nói là cấp Ma Hoàng trung vị này, ngay cả loài Hắc Ám tộc Ma Nham cấp Ma Hoàng thượng vị đang xem náo nhiệt từ xa, hắn cũng không để vào mắt.
Đối phương chẳng qua là vừa vặn tiến vào cấp Ma Hoàn thượng vị, chỉ cách cấp Ma Hoàng thượng vị một tầng cảnh giới mà thôi.
Giải quyết loài Hắc Ám có thực lực như vậy, hắn vẫn có thể làm được.
"Láo xược!" Ma Nham Khách ở xa xa lập tức quát lớn một tiếng, ầm ầm đi tới, đứng bên cạnh Ma Nham Đãng, cùng nó đối mặt với Vương Đằng: "Ngươi chẳng qua chỉ là một võ giả Nhân tộc vừa mới tiến vào cấp Vực Chủ mà thôi, thật sự cho rằng có thể đánh lại bọn ta sao."
"Lực lượng của ngươi đúng thật là rất mạnh." Ma Nham Đãng giờ phút này đã khôi phục bình tĩnh, cánh tay bị nổ tung kia ở trong một luồng ánh sáng màu vàng sẫm, lại lần nữa được ngưng tụ ra, nó nắm chặt nắm đấm, nhìn về phía Vương Đằng, nói: "Chẳng qua nếu ngươi nghĩ chỉ dựa riêng vào thực lực để chiến thắng chúng ta, thế thì quá ngây thơ rồi."
"Xem ra các ngươi là vội muốn đi chết." Vương Đằng lắc đầu, vươn tay ra, ngoắc ngón tay về phía hai thiên tài loài Hắc Ám tộc Ma Nham cấp Ma Hoàng trung vị, bình tĩnh nói: "Vậy liền cùng lên đi."
Thiên tài may mắn còn sống sót của học viện tinh không ở bốn phía đều ngơ ngẩn, tiểu tử này có phải hơi phách lối quá rồi không?
"Muốn chết!" Ánh mắt hai loài Hắc Ám Ma Nham Đãng và Ma Nham Khách đều trở nên lạnh lùng nghiêm nghị.
Ầm! Ầm!
Bọn chúng không chần chờ nữa, nháy mắt xông mạnh ra, hóa thành hai tàn ảnh màu đen trong không trung, trực tiếp phóng về phía Vương Đằng.
"Cẩn thận!" Thiên tài may mắn sống sót của học viện tinh không ở bốn phía không nhịn mà được hét lớn.
Bọn hắn đã từng thấy qua tình hình khi hai con loài Hắc Ám này ra tay, ngay cả Nhung Diêu và Văn Hà cũng đều không phải là đối thủ của chúng, bây giờ bọn chúng liên thủ, võ giả cấp Vực Chủ đột nhiên xuất hiện này có thể đánh thắng được bọn chúng sao?
Cho dù mới vừa rồi đối phương đúng thật là dùng một quyền đánh nổ cánh tay của Ma Nham Đãng, nhưng cuối cùng hươu chết vào tay ai thật đúng là khó mà nói.
Dù sao phía sau còn có một con loài Hắc Ám tộc Ma Nham càng thâm sâu khó lường hơn ở đằng sau không ra tay.
Vương Đằng lại không có chút bối rối nào, sắc mặt vẫn cực kì bình tĩnh như cũ, ánh mắt bình tĩnh nhìn hai con loài Hắc Ám vọt tới từ hai hướng khác nhau .
Binh khí chiến đấu trong tay bọn chúng đã bộc phát ra hào quang nguyên lực óng ánh, một chùy một búa ngưng tụ ra hư ảnh, ầm vang đập tới.
"Các ngươi hoàn toàn không biết sức mạnh chân chính là gì!"
Vương Đằng lần nữa lắc đầu, hai tay nắm hờ, một luồng sức mạnh như có như không phun trào tràn trề trong thân thể nhìn cũng không cường tráng mấy của hắn.
Thập bát trọng giới lực!
Thật ra Vương Đằng cũng không có hiểu rõ trực quan đối với sức mạnh này của mình.
Nhưng hắn có một loại cảm giác, thập bát trọng giới lực này... Rất mạnh!
Ít nhất ở trong cấp Vực Chủ, tuyệt đối là mạnh đến mức không còn gì để nói.
Cảnh giới cực hạn của cấp Vũ Trụ, chẳng qua mới là thập trọng giới lực, Vương Đằng bộc phát ra thập trọng giới lực, liền có thể đối kháng võ giả cấp Vực Chủ.
Bây giờ hắn tiến vào cấp Vực Chủ, cường độ mạnh mẽ của thân thể đạt tới thập bát trọng giới lực, chẳng lẽ còn phải sợ hai con loài Hắc Ám tộc Ma Nham cấp Ma Hoàng trung vị sao?
Ầm!
Công kích của hai con loài Hắc Ám ầm vang hạ xuống, nháy mắt liền tới trên đỉnh đầu Vương Đằng, tiếng nổ rền gần như tụ thành một mảnh, đinh tai nhức óc.
Ngay sau đó, cuối cùng Vương Đằng cũng ra tay.
Hai quyền ầm ra, trên nắm đấm của hắn, không gian bị bóp méo, sau đó truyền ra âm thanh nổ đùng.
Bùm!
Một khe hở khong gian theo đó xuất hiện.
Nắm đấm của hắn lập tức đánh vào phía trên hư ảnh một chùy một búa kia.
Keng! Keng!