Hai tiếng vang tựa như tiếng kim loại giao nhau vang lên trong không trung, rõ ràng có thể nghe thấy được, vang vọng bốn phương tám hướng.
Hư ảnh một chùy một búa kia bỗng nhiên lập tức xuất hiện trong không trung, không cách nào hạ xuống được.
Dưới hư ảnh to lớn kia, dáng người của Vườn Đằng không thể nghi ngờ có vẻ hơi nhỏ bé, nhưng lại vững như bàn thạch không thể nào xê dịch được.
Ánh mắt hai con loài Hắc Ám Ma Nham Đãng và Ma Nham Khách bỗng nhiên thay đổi, nhìn nắm đấm của Vương Đằng đúng thật là như nhìn thấy quỷ.
Đây con mẹ nó là cơ thể gì chứ?
Dùng hai tay máu thịt tạo thành nắm đấm ngăn chặn công kích của bọn chúng, thật hay giả vậy, như vậy mà là không hợp lẽ thường một chút sao?
Xẹt xẹt! Xẹt xẹt! Xẹt xẹt!...
Nhưng vào lúc này, từng đợt tiếng vỡ vụn bỗng nhiên vang lên, khiến trong lòng hai con loài Hắc Ám không khỏi toát ra một dự cảm bất thường.
Bọn chúng lập tức nhìn hướng công kích của mình, đồng tử bỗng nhiên co vào.
Chỉ thấy trên hư ảnh một chùy một búa kia, đúng là xuất hiện từng đường vết rách khủng khiếp, đang lan tràn ra bốn phía.
"Sao có thể như vậy được?" Hai con loài Hắc Ám đều có cảm giác khó có thể tin được.
Nếu như nói lúc mới vừa nãy nhìn thấy Vương Đằng dùng một đôi nắm đấm ngăn chặn công kích của bọn chúng, chỉ là cực kì chấn kinh, có hơi khó có thể tin, nhưng như hiện tại, bọn chúng cảm thấy tam quan của mình hình như cũng nhận một đòn, gần như sụp đổ.
Đây thật sự là một võ giả vừa mới tiến vào cấp Vực Chủ sao?
Sẽ không phải là vị cường giả cấp Giới Chủ nào đó, ở đây giả heo ăn thịt hổ chứ?
Giờ phút này Ma Nham Phong đang ngồi trên vương tọa ở phía xa cũng đứng mạnh lên, một đôi tròng mắt màu vàng sẫm gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng võ giả Nhân tộc thon dài phía trước, trong lòng không còn giữ được sự bình tĩnh nữa.
"Vỡ!"
Lúc này, một tiếng quát nhẹ bỗng nhiên truyền đến từ phía trước.
Ầm! Ầm!
Hai tiếng nổ mạnh kịch liệt vang lên, khư ảnh một chùy một búa kia cuối cùng cũng nổ tung hoàn toàn, nổ tung trong không trung.
Dư âm nguyên lực khủng khiếp cuốn ngược lại bốn phía, Ma Nham Đãng và Ma Nham Khách gặp phải xung kích nguyên lực, cơ thể cao lớn không tự chủ được bay ngược ra ngoài.
Bụp!
Thân hình Vương Đằng biến mất ngay tại chỗ, lúc xuất hiện trở lại, thình lình nháy mắt đuổi kịp hai con loài Hắc Ám kia, nhếch miệng cười một tiếng về phía bọn chúng: "Các ngươi ai chết trước?"
"Ngươi!"
Tỏng lòng hai con loài Hắc Ám Ma Nham Đãng và Ma Nham Khách kinh hãi gần chết, gần như là kêu lên nghẹn ngào.
"Được rồi, tùy tiện chọn một tên vậy." Vương Đằng căn bản không cho nhóm bọn nó có thời gian lựa chọn, tầm mắt đột nhiên rơi vào trên đầu Ma Nham Đãng, nói: "Không phải vừa nãy ngươi nói ta không thể chỉ dựa vào sức lực mà thắng được các ngươi sao? Hiện tại ta liền cho ngươi xem một chút cái gì gọi là sức mạnh chân chính."
Ầm!
Lời nói vừa dứt, nắm đấm kia của hắn trực tiếp đánh thẳng hướng đầu Ma Nham Đãng.
Ma Nham Đãng nháy mắt cảm thấy nguy cơ kinh khủng, trong lòng chấn động, một loại cảm giác không cách nào hình dung được xông thẳng lên đầu.
Không biết vì cái gì, nó có cảm giác một quyền này hạ xuống, nó có thể sẽ ợ ra rắm.
Không có lý do gì khác, chính là cảm thấy như vậy.
Hơn nữa, cảm giác này vô cùng mãnh liệt!
Cho dù là nó đã đứng trước rất nhiều nguy hiểm, nhưng chưa bao giờ có lần nào như vậy, có cảm giác sợ hãi mãnh liệt như vậy.
"Thánh khu Ma Nham, mở!"
Không kịp nghĩ nhiều, một tiếng gầm thét mạnh phát ra từ trong miệng nó.
Ầm!
Ánh sáng màu vàng sẫm mãnh liệt bộc phát ra từ trong cơ thể nó, trên cơ thể nó lập tức sáng lên những đường vân màu vàng sẫm, giống như đang nhúc nhích trên cơ thể nó, khiến cơ thể nó to lên gấp mấy lần trong nháy mắt, từng khối nham thạch chồng lên, cứng rắn mà dày đặc.
Cùng lúc đó, một luồng hơi thở kinh khủng trào ra từ trong cơ thể nó.
Hắc Ám tà ác, nặng nề tù đọng!
"Gràoooooo!"
Liền thấy nó lập tức giơ hai tay lên, chặn trước đầu mình.
"Hừ!"
Vương Đằng lạnh hừ một tiếng, ánh mắt hờ hững, thập bát trọng giới lực nháy mắt mở ra đến thập tam trọng, cái này so tất cả các thể chất hắn mở ra lúc trước, đạt tới thập nhất trọng nửa giới lực còn cao hơn một trọng rưỡi, uy lực có thể nói là khủng bố lạ thường.
Ầm!
Một quyền nện xuống!
Xẹt xẹt! Xẹt xẹt! Xẹt xẹt!
Chỉ là trong nháy mắt, cặp cánh tay kia của Ma Nham Đãng liền nổ tung theo âm thanh vang lên, căn bản ngăn cản không nổi sức mạnh kinh khủng kia của Vương Đằng.
"Sao có thể như vậy được?" Trong lòng Ma Nham Đãng căn bản không có cách nào tiếp nhận sự thật này.
Sức mạnh của kẻ trước mắt này thật sự quá khủng bố!
Khủng bố đến mức mức không phải người.
Đáng tiếc nó đã không còn thời gian suy nghĩ nhiều, nắm đấm kia của hắn nhanh chóng phóng to trong mắt nó, trở thành cảnh nó nhìn thấy trong một giây cuối cuộc đời.
"Không!"
Trong miệng Ma Nham Đãng phát ra một tiếng gầm thét không cam lòng, nghĩ phải làm những gì, nhưng căn bản là phí công.
Ầm!
Ngay sau đó, đầu của nó nổ tung trong không trung, hóa thành vô số mảnh vỡ nham thạch, căn nguyên sinh mệnh và căn nguyên linh hồn đều bị một quyền này đập vỡ nát, ầm vang tiêu tán.
Ma Nham Khách ở một bên nhìn đến hoàn toàn phát ngốc, thậm chí quên cả chạy trối chết, mới vừa nãy nó còn muốn xông lên.
"Đến lượt ngươi!"
Vương Đằng đột nhiên quay đầu nhìn về phía Ma Nham Khách, thân hình lần biến mất tại chỗ.
Bùm!
Mà lúc này, cơ thể không đầu kia của Ma Nham Đãng mới ầm vang đổ xuống, sau đó nổ tung ra, hóa thành một đống đá vụn tung bay về nơi xa trong không khí.
Ma Nham Khách nhanh chóng lấy lại tinh thần, vẻ mặt thay đổi lớn, gần như không chút nghĩ ngợi, lập tức quay người chạy trối chết.
Thực lực của Ma Nham Đãng không kém nó bao nhiêu, lại bị người này một đấm đánh chết, nó chắc chắn cũng không phải là đối thủ, trừ chạy trốn ra thì không còn lựa chọn nào khác.