"Bây giờ mới chạy, muộn rồi." Giọng nói của Vương Đằng tựa như bùa đòi mạng yếu ớt vang lên sau lưng nó: "Lúc mới nãy săn giết võ giả Nhân tộc, ngươi có từng nghĩ đến chuyện này một lần nào chưa?"
"Ma Nham phong đại ca, cứu ta!"
Ma Nham Khách hoảng sợ trong lòng, toàn thân đều bị bao phủ bởi nguy một luồng nguy cơ cái chết, khiến cả người nó đều khó chịu, tâm thái gần như sụp đổ, vội vàng lên tiếng rống to cầu cứu.
"Ai có thể cứu ngươi!"
Vương Đằng xuất hiện sau lưng Ma Nham Khách, nắm đấm lần nữa ầm ra.
"Dừng tay!" Ánh mắt Ma Nham Phong lạnh lùng, mạnh mẽ quát to.
Tất cả mọi chuyện vừa rồi diễn ra quá nhanh, cho dù là nó cũng đều chưa kịp phản ứng, chủ yếu là căn bản nó không nghĩ tới võ giả Nhân tộc này thế mà lại mạnh như vậy, có thể dùng một đấm đánh chết Ma Nham Đãng.
Giờ phút này nghe thấy tiếng cầu cứu của Ma Nham Khách, cuối cùng nó cũng lấy lại tinh thần, bước ra một bước, phóng về phía Vương Đằng.
"Chết đi!"
Đáng tiếc Vương Đằng căn bản sẽ không để lời của nó ở trong lòng, nắm đấm vẫn không chút do dự nào, trực tiếp đanh về phía đầu Ma Nham Khách.
Đầu của tên này cũng đủ to, mục tiêu vô cùng rõ ràng, một đấm là đủ.
"Không! Thánh khu Ma Nham, mở!" Ma Nham Khách phát ra tiếng gầm thét, nguyên lực bên trong cơ thể không ngừng tràn ra, nhất là hóa thành phòng ngự trên đầu, muốn ngăn chặn nắm đấm của Vương Đằng.
Cái chết của Ma Nham Đãng tạo thành xung kích lớn cho nó, nó biết mình căn bản ngăn không được, cho nên chỉ có thể dùng nguyên lực để hình thành phòng ngự, hi vọng có thể trước lúc Ma Nham Phong tiến đến, cầm cự một chút.
Chỉ cần một chút!
Chỉ cần có thể ngăn chặn một chút, nó liền còn có thể được cứu.
Thế nhưng Vương Đằng lại có thể cho nó cơ hội sao?
Ầm!
Hắn đấm ra một đấm, sức lực lớn kinh khủng bộc phát ra, đánh nát phòng ngự của Ma Nham Khách, sau đó xu thế không giảm đánh lên trên đầu nó.
Giống với Ma Nham Đãng kia, căn bản nó không ngăn nổi một đấm này, đầu nổ tung, căn nguyên sinh mệnh và căn nguyên linh hồn tất cả đều bị đánh nổ, rơi xuống tại chỗ!
"Quá yếu!"
Vương Đằng thu nắm đấm lại, lắc đầu bình tĩnh nói.
"Ngươi! Muốn! Chết!" Ánh mắt Ma Nham Phong sát ý mãnh liệt, ầm ầm vọt tới từ đằng xa, phát ra tiếng gầm thét.
Nó rất tức giận!
Võ giả Nhân tộc này thế mà lại đánh chết hai con loài Hắc Ám tộc Ma Nham cấp Ma Hoàng trung vị trước mặt nó, mà nó ngay cả ngăn cản cũng không kịp, đây rõ ràng là đang đánh vào mặt nó.
Ầm!
Nó không sử dụng thứ gì khác, cũng là một quyền đập tới, muốn dùng phương thức giống nhau đánh chết Vương Đằng.
"Ha ha ~ "
Vương Đằng lại chỉ là cười khẩy, không mảy may sợ hãi, lại cũng dùng một quyền nghênh đón tiếp lấy.
Ầm ầm!
Nắm đấm của hai bên nháy mắt đụng vào nhau trong không trung, bộc phát ra tiếng nổ rền kịch liệt, dư âm nguyên lực khủng khiếp cuốn ngược lại bốn phía.
Một người một ma đồng thời lùi ra, ai cũng không sao làm gì được ai.
Ánh mắt Ma Nham Phong lộ ra một tia không thể tưởng tượng nổi, giờ phút này, nó mới thật sự hiểu sức lực của võ giả cấp Vực Chủ trước mặt này khủng bố cỡ nào, khó trách Ma Nham Đãng và Ma Nham Khách bị hắn dùng một đấm đánh chết.
Sức mạnh như vậy, căn bản không giống như là một võ giả cấp Vực Chủ.
"Cấp Ma Hoàng thượng vị, chỉ có thế thôi sao!"
Vương Đằng ổn định thân hình ở ngoài ngàn mét, hai tay tự nhiên rủ xuống, một bộ dáng vô cùng thoải mái, bình tĩnh nói.
"..." Ánh mắt Ma Nham Phong bỗng lấp lóe kịch liệt, hiển nhiên trong lòng cực kỳ không bình tĩnh.
Một kích mới nãy, nhìn thì có vẻ như hai bên ai cũng không được lợi.
Nhưng nó biết, kỳ thật nó đã rơi vào thế hạ phong.
Bởi vì nó vận dụng nguyên lực, mà đối phương từ đầu đến cuối, đều chỉ vận dụng sức lực cơ thể mà thôi.
Thiên tài tinh không học viện bốn phía giờ phút này hoàn toàn nhìn đến mức trợn mắt há mồn, hoàn toàn bị chấn động, trong đầu tựa như dời sông lấp biển.
Hai con loài Hắc Ám tộc Ma Nham cấp Ma Hòang trung vị kia thế mà cứ như thế bị một đấm đánh chết rồi?
Thật hay giả vậy?
Đây không khỏi quá không hợp thói thường rồi!
Khiến người khác rất khó tin chuyện này là thật.
Nhưng tất cả đều là sự thật, đồng thời đều diễn ra trước mắt bọn họ, khiến bọn họ không tin không được.
Vậy thì…người này rốt cuộc là ai?
Một nghi ngờ lớn bỗng nhiên xuất hiện trong đầu đông đảo thiên tài học viện tinh không.
Rõ ràng là dáng vẻ vừa mới tiến vào cấp Vực Chủ, thế mà thực lực lại khủng bố như vậy, một đấm đánh chết một thiên tài loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng trung vị.
Còn là loài Hắc Ám dùng cơ thể mạnh mẽ lấy danh xưng tộc Ma Nham.
Cuối cùng càng ghê hơn là đấu một quyền với loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng thượng vị kia, lại không hề rơi xuống thế hạ phong chút nào, thực lực như vậy người bình thường không có được.
Theo lý thuyết, một vị thiên tài như vậy tuyệt đối không phải hạng người vô danh.
"Chờ một chút, sao ta thấy hắn có hơi quan mắt? ? ?" Một thiên tài học viện tinh không đột nhiên kinh ngạc nói.
"Vương Đằng!!"
"Hắn Vương Đằng của học viện tinh không thứ bảy!!"
"Cái gì đằng cơ?"
"Vương cái gì?"
"Đằng nào?"
"Ngọa tào! Vương Đằng! Bảy Thánh giả của liên minh Phó Chức Nghiệp, thiên tài biến mất kia —— Vương Đằng!!"
...
Trong nháy mắt, đám người giống như phản ứng lại, nhìn qua khuôn mặt trẻ tuổi đến không tưởng tượng nổi kia, cuối cùng cũng nhận ra.
“Vương Đằng!”
Vừa mới xuất hiện, cái tên này lập tức gây náo động trong giới thiên tài của học viện Tinh Không.
Ngay cả Văn Hà và Nhung Diêu nửa sống nửa chết cũng không nhịn được khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn vào Vương Đằng ở phía xa.
Vương Đằng?!
Đó thực sự là thiên tài truyền kỳ của học viện Tinh Không Thứ Bảy – Vương Đằng?!
Truyền kỳ!
Đây cũng không phải khuếch đại. Hiện tại, không ít người trong học viện Tinh Không coi hắn là một truyền kỳ, dù sao chưa từng có một thiên tài nào tiến vào học viện Tinh Không trong thời gian ngắn như vậy mà thu được danh tiếng to lớn và nổi danh trong vũ trụ như thế.