Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 4396 - Chương 4396 - Dụ Long Vương Và Đỉnh Long Vương! Hắn Là Ai Hả? Tiếp Theo Nhờ Ngươi Rồi! (4)

Chương 4396 - Dụ Long vương và Đỉnh Long vương! Hắn là ai hả? Tiếp theo nhờ ngươi rồi! (4)
Chương 4396 - Dụ Long vương và Đỉnh Long vương! Hắn là ai hả? Tiếp theo nhờ ngươi rồi! (4)

“Chúc Long Sương!” Vương Đằng quay đầu nhìn, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc: “Sao ngươi cũng ở đây?”

“Cương vực Chúc Long là quê hương của ta, bây giờ xảy ra loại chuyện này, tất nhiên ta phải trở về.” Nghe thấy trưởng lão tộc Chúc Long gọi mình, Chúc Long Sương sửng sốt, sau đó đã bước qua, cười nói.

Vương Đằng gật đầu, hắn chỉ là vì thấy bạn cũ của học viện tinh không nên hơi bất ngờ thôi, dù sao thiên tài khác còn ở trên đường, Chúc Long Sương đã đến hành tinh Chúc Long rồi, nhanh hơn người khác không ít.

“Chúc Long Dã cũng trở về rồi!” Chúc Long Sương ra hiệu bằng mắt, đột nhiên truyền âm nói.

“Chúc Long Dã?!” Vương Đằng sửng sốt, cảm thấy cái tên này hình như hơi quen thuộc.

“Chúc Long Dã, ngươi qua đây.” Lúc này Chúc Long Đỉnh cũng không chịu yếu thế, gọi ở phía xa.

Sắc mặt Chúc Long Dã nháy mắt đã thay đổi, nhưng thấy ánh mắt không cho phép nghi ngờ kia của Chúc Long Đỉnh, hắn chỉ có thể cứng da đầu, bất đắc dĩ đi qua.

Bây giờ hắn rất không muốn thấy Vương Đằng, nhưng Chúc Long Đỉnh lại cứ muốn hắn qua đó, trông dáng vẻ là nhất quyết muốn tạo quan hệ tốt với Vương Đằng này rồi.

“Chúc Long Dã và ngươi đều ở học viện tinh không thứ bảy, giữa các ngươi có thể có chút hiểu nhầm, nhưng mà gỡ bỏ là được rồi.” Mặt cười của Chúc Long Đỉnh lúc quay về phía Chúc Long Dã đã biến thành vô cùng nghiêm túc, thản nhiên nói: “Chúc Long Dã, ngươi xin lỗi Thánh giả Vương Đằng đi, lúc trước quả thật là ngươi hơi quá đáng rồi.”

“…@¥#¥%…” Sắc mặt Chúc Long Dã lập tức giống nhưu ăn phải cứt, trong lòng chỉ muốn chửi mẹ.

“Phụt!” Chúc Long Sương thấy dáng vẻ của hắn, trong lòng đã vui như nở hoa.

Chúc Long Dã sợ là chưa từng bị nghẹn như vậy nhỉ?

Đúng là hả giận!

Nàng đã đoán được lần này đối phương đụng phải Vương Đằng chắc chắn sẽ không có kết quả tốt gì, nhưng không ngờ trưởng lão Chúc Long Đỉnh kia của bọn họ sẽ không để ý mặt mũi của hắn như vậy, trực tiếp bắt hắn xin lỗi.

Với sự kiêu ngạo của Chúc Long Dã, làm sao có thể chịu đựng được chuyện như vậy?

Ba nguyên lão ở bên cạnh hơi ngạc nhiên, không hiểu rốt cuộc giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì?

Nhưng mà trông dáng vẻ hình như Vương Đằng và tiểu bối của tộc Chúc Long này có chút khúc mắc?

“Cái đó… Đợi một lát.” Vương Đằng không nhịn được hỏi: “Đây… Hắn là ai vậy?”

“…” Sắc mặt Chúc Long Dã chợt thay đổi, nháy mắt đã đỏ bừng.

Đó là do máu dồn lên não.

Hắn không ngờ tới Vương Đằng này lại hoàn toàn không để hắn vào trong mắt, thậm chí cả tên của hắn cũng không nhớ.

Đây đúng là sự sỉ nhục to lớn!

Một người hắn từng khinh thường, lại hoàn toàn không để hắn vào trong mắt.

Đây là loại đ-t mẹ cỡ nào!

Sắc mặt Chúc Long Sương vô cùng kỳ quái, biểu cảm muốn cười nhưng không dám cười, nhịn tới rất vất vả.

Nàng không phải sợ Chúc Long Dã.

Lúc này nếu chỉ có Chúc Long Dã ở đây, nàng chắc chắn đã cười tới gập bụng rồi, đâu có kiêng dè cái gì.

Nhưng mấy trưởng lão của tộc Chúc Long đang ở đây, tất nhiên nàng không dám lỗ mãng.

Dù nói thế nào Chúc Long Dã cũng là thiên kiêu của tộc Chúc Long, nếu nàng bật cười như vậy, không nghi ngờ gì là sỉ nhục hắn, vậy chẳng khác nào là giẫm mặt mũi của tộc Chúc Long ở dưới chân ngay trước mặt người ngoài.

“Ngươi không biết hắn?” Ánh mắt Chúc Long Đỉnh chợt lóe, nhìn Vương Đằng, ngạc nhiên hỏi.

“Chúc Long Dã, cái tên này hình như tình nghe nói tới, nhưng không nhớ ra.” Vương Đằng nhìn Chúc Long Dã, thản nhiên nói.

“Ngươi!” Ánh mắt Chúc Long Dã như muốn phun lửa, nếu không phải có tồn tại cấp Bất Hủ ở đây, hắn gần như không nhịn được mà ra tay rồi.

“…” Chúc Long Đỉnh cảm thấy bản thân hình như tạo ô long lớn rồi.

Hai người có khúc mắc không sai, nhưng qua giọng điệu của Vương Đằng này không khó nhìn ra hắn hoàn toàn chưa từng gặp Chúc Long Dã, thậm chí không tính là quen biết.

Này không phải xấu hổ rồi à.

“Khụ khụ!” Chúc Long Sương ho khan, nhắc nhở nói: “Hắn là anh trai kia của Chúc Long Sơn, một Nghị viên của hội Trọng tài của học viện tinh không.”

“Ồ!” Vương Đằng chợt tỉnh ngộ, nói: “Nói như vậy sớm không phải được rồi à.”

Hắn lập tức cười ha ha với đối phương, nói:

“Thì ra là anh trai của Chúc Long Sơn à, ngưỡng mộ đã lâu! Ngưỡng mộ đã lâu!”

“…” Chúc Long Sương hơi cạn lời.

Nàng nhìn không ra tên này có phải cố ý hay không.

Nếu như diễn xuất có cấp bậc, tên này chắc chắn là cấp bậc hoàn mỹ.

Chúc Long Dã chắc đã bị tức đến thất khiếu bốc khói rồi, nhưng lại không làm gì được Vương Đằng, không biết liệu có tức ra nội thương không.

Mặc dù mọi người xung quanh không biết Vương Đằng và Chúc Long Dã có khúc mắc gì, nhưng không khó nghe ra từ cuộc đối thoại, Vương Đằng hình như hoàn toàn không quen biết đối phương.

Bỗng chốc, biểu cảm của mọi người đều hơi kỳ quái.

“…” Lúc này Chúc Long Dã ước gì tìm một cái hố để chui vào.

Ngưỡng mộ đã lâu?

Ngưỡng mộ cái mông à!

Nghĩ hắn đường đường là thiên tài tộc Chúc Long Chúc Long Dã, ở trong miệng Vương Đằng này lại chỉ là anh trai của Chúc Long Sơn, ngay cả cái tên chính thức cũng không có.

Có khác gì một cái biển hiệu?

Tình huống này hoàn toàn vượt qua dự tính của hắn.

Hắn từng nghĩ tới lúc đối mặt với Vương Đằng này có thể sẽ hơi gượng gạo, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ xuất hiện loại tình huống này.

Lẽ nào đối phương thật sự không nhớ hắn ư?

Chúc Long Dã nhìn chằm chằm mặt của Vương Đằng, giống như muốn nhìn ra cái gì đó từ biểu cảm của hắn.

Nhưng đối phương lại là cả mặt vô tội, giống như thật sự không biết tên của hắn vậy.

“Ha ha ha…” Chúc Long Đỉnh cười ha ha, nói: “Thánh giả Vương Đằng quả nhiên là lòng dạ bao la, hoàn toàn không để chút mâu thuẫn nhỏ này ở trong lòng.”

“Đều là chuyện nhỏ giữa tiểu bối, không đáng nhắc đến! Không đáng nhắc đến!” Vương Đằng cười ha ha nói.

“Đúng! Đúng! Đều là chuyện nhỏ, không đáng nhắc đến.” Chúc Long Đỉnh tưởng là hắn thật sự không đặt trong lòng, vui vẻ cười nói.

“Được rồi! Được rồi!”

Bình Luận (0)
Comment