Chương 3622: Dạ Đế, lăn ra đây cho ta! (1)
Chương 3622: Dạ Đế, lăn ra đây cho ta! (1)Chương 3622: Dạ Đế, lăn ra đây cho ta! (1)
Theo một tiếng kiếm ngân vang lên, một đường kiếm quang liên đi tới trước mặt Tiêu Hàn Y.
Sắc mặt Tiêu Hàn Y không đổi, tay phải thò ra, thanh trường thương bên cạnh hắn lại xuất hiện ở trong tay hắn, thoáng cái, hắn phóng người đập xuống phía trước.
Thương ra, lôi quang chớp hiện.
Lúc này, kiếm đã tới.
Âm!
Theo một tiếng nổ lớn đỉnh tai nhức óc vang lên ở trong không trung, Tiêu Hàn Y trực tiếp bị một lực lượng cường đại chấn động đến ngoài nghìn trượng, hắn còn chưa dừng lại, lại có một đường kiếm quang đi tới trước mặt.
Âm!
Lần này, Tiêu Hàn Y lại bị chấn động bay ra ngoài. Ngoài mấy ngàn trượng, Tiêu Hàn Y vừa dừng lại, liên có một đường kiếm quang đi tới trước mặt của hắn. Nhìn thấy đường kiếm quang này, vẻ mặt Tiêu Hàn Y trở nên dữ tợn, thoáng cái, trường thương trong tay hắn đột nhiên nhanh chóng xoay tròn.
Âm! Đột nhiên, rất nhiều bóng thương năng lượng đột nhiên từ trong trường thương của Tiêu Hàn Y nhanh chóng hiện ra, chỉ trong chớp mắt, những bóng thương liền bao phủ lấy đường kiếm kia của Dương Diệp.
Âm ầm ầm...
Từng tiếng nổ lớn không ngừng vang vọng xung quanh, kiếm quang kia lại trực tiếp bị chấn động đến ngoài mấy nghìn trượng.
Sau khi dừng lại, Dương Diệp nhìn trước ngực mình, lúc này ở trước ngực hắn có một vết thương, tuy nhiên, tuyệt đối không phá rách da tay của hắn, chỉ là có một dấu vết mờ mờ.
- Không ngờ được trong khoảng thời gian ngắn, ngươi đã trở nên mạnh như vậy!
Đúng lúc này, Tiêu Hàn Y đột nhiên chậm rãi đi vê phía Dương Diệp.
Dương Diệp ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Hàn Y, không nói nhảm, đang muốn ra tay, đột nhiên, trường thương trong tay Tiêu Hàn Y trở nên mờ ảo, thoáng cái, thanh trường thương trong tay hắn trực tiếp hóa thành một đường ánh sáng bạc trùng khớp với bóng của hắn!
Người thương hợp thể sao?
Dương Diệp nhíu mày. Đúng lúc này, Tiêu Hàn Y đột nhiên hóa thành một đường ánh sáng bạc lập tức biến mất. Ở Tiêu Hàn Y biến mất giây phút đó, sắc mặt Dương Diệp mạnh mẽ chợt biến đổi, thoáng cái, Kiếm Tổ trong tay Dương Diệp biến thành trường kiếm màu vàng kia.
- Chém!
Dương Diệp vừa dứt lời, hai tay hắn nắm kiếm chợt chém mạnh về phía trước.
Kiếm hạ xuống, các sao có động tĩnh khác thường, rất nhiều lực lược của tinh quang lập tức tập trung ở trong kiếm của hắn, không chỉ có vậy, Dương Diệp còn cảm giác được, vào giờ phút lực lượng của toàn bộ mặt đất này điên cuồng tràn vào thanh trường kiếm trong tay mình.
Xuy!
Một kiếm hạ xuống, Tiêu Hàn Y hóa thành ánh thương lập tức bị vỡ ra, ngay sau đó, một bóng người trực tiếp bay ngược đến ngoài vạn trượng.
Bóng đen này chính là Tiêu Hàn Y.
Kiếm thu lại, ở đó khôi phục lại bình thường.
Dương Diệp liếc nhìn Tiêu Hàn Y ở ngoài xa, sau đó xoay người rời đi.
Ánh mắt Tiêu Hàn Y có chút đờ đẫn nhìn theo hướng Dương Diệp rời đi, sau đó khẽ nói:
- Ý nghĩ tham lam... hại chết... người... .
Vừa dứt lời, thân thể hắn đột nhiên mờ ảo, chỉ trong giây lát, hắn liên biến mất khỏi đó.
Sau khi giải quyết Tiêu Hàn Y xong, Dương Diệp lợi dụng Thiên Võng tìm được người còn lại trước đây đã từng đuổi theo giết hắn: Cổ Huyễn.
Trong dãy núi yên tĩnh không tiếng động, im lặng như tờ.
Oongl!
Đột nhiên, một tiếng kiếm ngân vang lên ở trong dãy núi này, thoáng cái, đường kiếm quang kia đã tiến vào trong núi lớn.
Dương Diệp đi qua một rừng rậm, sau đó trở lại dưới một thác nước, thác nước cao tới mấy ngàn trượng, rất nhiêu dòng nước giống như con rồng nước từ trên đỉnh núi kia trút xuống, cuối cùng đều rơi vào trong đâm nước bên dưới, bắn lên vạn bọt nước.
Mà ở cạnh đầm nước này cơ một căn nhà trúc.
Đột nhiên, một đường kiếm quang trực tiếp rơi vào trên nhà trúc.
Âm!
Nhà trúc bị võ nát, một nam tử từ trong đó đi ra. Nam tử này chính là Cổ Huyễn. Mà cách Cổ Huyễn mấy trăm trượng là một nam tử áo xanh.
Nam tử áo xanh này chính là Dương Diệp.
Cổ Huyễn nhìn Dương Diệp:
- Nếu như ta không đoán sai, những cường giả Chuẩn Minh Cảnh biến mất gân đây đều do ngươi giết!
Dương Diệp nói:
- Yên tâm, ngươi cũng sẽ nhanh chóng đi làm bạn với bọn họ thôi
Vừa dứt lời, hắn lại muốn ra tay, mà vào lúc này, Cổ Huyễn đột nhiên nói:
- Có một tin tức có lẽ có thể giá trị ngang với tính mạng của tai
Nhưng Dương Diệp vẫn rút kiếm ra liền một phát chém.
Oongl
Kiếm quang lên, Cổ Huyễn biến sắc, hai tay vẫy một cái, rất nhiều tấm thiệp màu đen giống như phi tiêu từ lòng bàn tay hắn trút xuống, nhưng những tấm thiệp này vừa mới tiếp xúc với đường kiếm quang của Dương Diệp liền âm ầm tiêu tan.
Thoáng cái.
Âm! Cổ Huyễn trực tiếp bị một kiếm này đánh cho đập vào trên ngọn núi lớn cách đó không xa, trong nháy mắt, cả ngọn núi lớn chấn động mạnh.
Dương Diệp lại muốn ra tay lần nữa, đúng lúc này, Cổ Huyễn đột nhiên nói:
- Là chuyện liên quan tới nhị tỷ của ngươil
Nghe vậy, Dương Diệp lập tức ngừng lại. Hắn nhìn chằm chằm Cổ Huyễn:
- Có ý gì?
Cổ Huyễn liếc nhìn Dương Diệp, trong mắt đầy vẻ kiêng ky, hắn không ngờ mới chỉ thời gian ngắn ngủi không gặp, Dương Diệp đã mạnh mẽ đến mức độ này.