Vô Hạn Lưu: Cả Lớp Điên Cuồng Tìm Đường Chết (Dịch Full)

Chương 110 - C110

C110 C110C110

CHƯƠNG T10: Thư viện điên cuồng (4)

Dịch nhây nhớp nháp nhỏ giọt xuống cửa cảm ứng.

Nếu nhìn kỹ lại thì sẽ thấy nó không chỉ là dịch nhây, mà bên trong thứ chất lỏng bám vào cửa cảm ứng còn có những chấm tròn đang ngọ nguậy như có sinh mệnh riêng, trông rất giống trứng ếch chưa nở.

Phép so sánh này khiến cả người Thời Kim Lam nổi da gà, đồng thời cô cũng cảm thấy cô gái đang đứng ngoài cửa cảm ứng nhìn chằm chằm mình càng thêm đáng sợ hơn.

Thời Kim Lam có khả năng thích nghi với bầu không khí kinh dị rất tốt, nhưng cô thật sự không chịu nổi những thứ tởm lợm, đặc biệt là những thứ nhão nhoét và dính nhớp trông vô cùng kích thích cơn buồn nôn sinh lý của cô.

Cô quan sát cô gái vẫn đang nhìn chằm chằm mình từ trên cửa cảm ứng, chân lùi lại một bước để tránh những thứ trông có vẻ là trứng ếch rơi vào người mình.

Cô gái kia không hề phản ứng trước động tác của cô, đôi mắt nhão nhoét vẫn dán chặt vào người cô. Đáy mắt cô ta chẳng có lấy một tia sáng, chúng đen ngòm như thể bóng tối lắng đọng khiến người ta vô thức cảm thấy rờn rợn.

“ÁI Ở đó có người kìa!” Một tiếng hét bất thình lình vang lên làm Thời Kim Lam giật mình. Cô phân tâm nhìn về phía phát ra tiếng thét chói tai, phát hiện hai đội ngũ livestream đang nhìn mình bằng ánh mắt hoảng sợ, và quả nhiên người vừa hét lớn chính là Thiến Thiến.

Thời Kim Lam xác nhận lại lần nữa, khẳng định bọn họ đang nhìn mình chứ không phải cô gái ngồi xổm như ếch trên cửa cảm ứng.

Cửa cảm ứng không quá cao, vị trí của cô gái kia lại vô cùng thông thoáng, bọn họ chẳng cần ngẩng đầu cũng có thể nhìn thấy cô ta.

Thế nhưng bọn họ quả thật không nhìn thấy cô gái đang ngồi xổm trên cửa cảm ứng.

Thời Kim Lam chủ động bước ra từ góc tối. Thợ quay phim của cả hai đội ngũ livestream không hẹn mà cùng chĩa ống kính về phía cô.

Thiến Thiến vỗ ngực, nói: “Hóa ra là nhân viên công tác của thư viện... Khi nãy cô ta đứng trong góc tối chẳng nói năng gì, trông đáng sợ chết được.”

Vì Thời Kim Lam mặc đồng phục thủ thư và đeo thẻ công tác trên cổ nên mọi người rất dễ nhận ra thân phận của cô. Trợ lý của Thiến Thiến, cũng chính là người đàn ông cao to xách túi đen lập tức nói: “Cho hỏi cô có phải nhân viên công tác được thư viện sắp xếp theo dõi buổi livestream của chúng tôi không ạ?” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng TY T-

Giọng điệu của ông ta vô cùng khách sáo, khác hẳn thái độ giận dữ khi biết Tô Miểu Miểu cố tình đến livestream cùng nơi với Thiến Thiến khi nấy.

Trước ánh mắt của cô gái dính đầy dịch nhầy ếch xanh, Thời Kim Lam gật đầu.

Cô không rõ có phải bản thân đang bị cô gái ếch để mắt tới hay không, vì thế cho nên đội ngũ livestream trước mắt cô mới không nhìn thấy cô ta.

Cô lấy điện thoại trong túi ra, giả vờ xem giờ rồi lợi dụng thông tin vừa nghe bọn họ nhắc tới để hỏi ngược lại: “Không phải bảo 9 giờ mới bắt đầu livestream à?” Thiến Thiến lập tức đáp: “Chuyện là thế này, ban đầu chỉ có mỗi chúng tôi tới đây livestream thôi, nhưng bây giờ chị Miểu Miểu cũng đến, lại còn livestream trước..."

Cô ta trưng ra vẻ mặt khó xử, chỉ thiếu điều viết hẳn hai chữ “thảo mai” lên mặt. Thời Kim Lam bỗng dưng cảm thấy vô cùng kỳ diệu, cô ta nói chuyện thảo mai như thế mà khán giả xem livestream chẳng ai nhận ra ư? Giọng điệu như vậy mà còn có người xem, rốt cuộc là kiểu khán giả gì vậy?

Hiển nhiên Tô Miểu Miểu đã quen cái nết giả tạo của cô ta từ lâu, nét mặt trở nên hối lỗi: “Ngại quá, tôi cũng báo trước với bên thư viện rồi, bọn họ đã đồng ý cho đội ngũ của tôi tới đây livestream. Đáng lẽ là hẹn 9 giờ mới bắt đầu, nhưng mới nãy tôi thấy bâu không khí xung quanh phù hợp quá nên đã livestream sớm, coi như bất ngờ dành tặng khán giả."

Rõ ràng là đẳng cấp của cô ta cao hơn Thiến Thiến rất nhiều. Cách nói chuyện không chỉ không khiến người khác thấy khó chịu, lại còn chỉ ra bản thân rất quý các fan hâm mộ, so với Thiến Thiến toàn ra vẻ khó xử thì trông cô ta rộng lượng hơn rất nhiều.

Sắc mặt trợ lý của Thiến Thiến tối sâm. Hiện tại ông ta đang đứng sau máy quay nên đương nhiên không cần quản lý biểu cảm của mình.

“Vậy các cô muốn cùng livestream đúng không?” Thời Kim Lam chậm chạp hỏi.

Từ nãy tới giờ, cô vẫn luôn duy trì nét mặt cứng đờ, đồng thời cũng không quên cô gái đang ngồi xổm như ếch ở cửa cảm ứng. May thay, cô ta chỉ nhìn chằm chằm cô chứ không làm hành động nào khác.

Trong lúc cô nói chuyện, thợ quay phim của hai đội ngũ livestream đều chĩa ống kính về phía cô. Ánh đèn mờ tối của thư viện vừa lúc tạo ra bâu không khí kinh dị và u ám, nhất là khi cả nửa người cô đã bị cửa cảm ứng cao lớn che khuất, dù đoàn người chiếu đèn từ ngoài vào thì cũng chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt cô.

Thiến Thiến và Tô Miểu Miểu liếc nhìn nhau, sau cùng Tô Miểu Miểu mỉm cười lên tiếng trước: “Chúng tôi không đi cùng nhau đâu, nếu cùng livestream một thứ thì nhàm chán lắm. Nếu chúng tôi tách ra thì khán giả có thể lựa chọn giữa hai phòng livestream khác nhau, sau đó xem thêm video phát lại là có thể quan sát toàn bộ thư viện rồi.”

Thiến Thiến cũng không muốn đi cùng cô ta, tuy nhiên vì Tô Miểu Miểu là người đề cập tới khán giả trước nên vô hình trung đã ép cả hai vào thế giằng co căng thẳng, tranh giành người xem livestream với nhau.

Thời Kim Lam thản nhiên đáp một tiếng, “Vậy các cô hãy nhớ cẩn thận khi livestream, không được phá hoại tài nguyên trong thư viện, có gặp chuyện gì cũng đừng hét lớn như vừa nấy, nếu nhìn thấy nội quy dán trong thư viện thì hãy tuân thủ nghiêm ngặt, nếu không gặp nguy hiểm thì thư viện sẽ không chịu trách nhiệm đâu.”

Cô tận tình nhắc nhở những điều cần chú ý, thể hiện hoàn hảo với vai trò thủ thư.

Sau khi cô dứt lời, sắc mặt của các thành viên trong hai đội ngũ livestream đều trở nên gượng gạo, bọn họ âm thâm đánh giá phe còn lại.

Lời nói của cô vô cùng kỳ lạ, nhất là khi cả hai đội ngũ đều livestream nội dung kinh dị. Bọn họ bắt đầu hoài nghi liệu nhân viên công tác này có phải diễn viên do phe còn lại sắp xếp hay không, hoặc cũng có thể phe bên kia đã đánh tiếng trước với bên thư viện để phân công một nhân viên công tác có vẻ u ám tới tạo không khí kinh dị.

Thời Kim Lam thông báo xong thì lùi lại vài bước vào cửa thư viện, chân tay cô di chuyển một cách cứng ngắc khiến cho mọi người cảm thấy rùng rợn. Tô Miểu Miểu là người đầu tiên phản ứng lại, cô ta mỉm cười hỏi Thiến Thiến bên cạnh mình, “Các cô tới trước, vậy các cô đi trước đi.

Cô ta lễ phép đưa tay ra dấu mời.

Thiến Thiến cũng mỉm cười giả tạo, “Vẫn nên để chị Miểu Miểu vào trước thì hơn. Em là đàn em, nói thế nào thì cũng phải tôn trọng đàn chị chứ.”

Tô Miểu Miểu lại tỏ vẻ khiêm nhường, “Vốn tôi đã rất ngại khi chọn địa điểm livestream trùng với các cô rồi, chẳng biết sao lại tới thư viện giống các cô, vậy nên đành để cô đi trước mới phải."

Hai người cứ nhường qua nhường lại một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Thiến Thiến dẫn theo đội ngũ bước vào trong thư viện trước. Cô ta vừa đi vừa nói với ống kính: “Thật ra tôi cũng nghe nói câu chuyện chị Miểu Miểu kể lúc nấy rồi, chỉ là phiên bản tôi được nghe kể có hơi khác. Thật ra lúc cô thủ thư kia được vớt lên thì vẫn chưa chết, nhưng làn da của cô ta lại trở nên xanh xao và trơn trượt giống hệt loài ếch. Cô ta không chấp nhận được ngoại hình mới của mình nên đã nhảy xuống từ tâng cao nhất của thư viện..."

Cô ta đi tới trước cửa cảm ứng, đợi Thời Kim Lam đến quẹt thẻ dẫn mình vào trong. Nhưng bỗng nhiên cửa cảm ứng kêu lên một tiếng “Tích”, bóng đèn trên cửa tự động sáng lên, cánh cửa nhỏ chặn ở phía trước cũng mở ra. Câu chuyện sắp kể kẹt trong cổ họng Thiến Thiến, cô ta gượng gạo đưa mắt nhìn máy chấm công thẻ từ.

Mặc dù ở đó chẳng có gì hết, nhưng ánh đèn đỏ vẫn luôn sáng lên và tỏa ra một vâng ánh sáng mờ ảo.

Thiến Thiến nuốt một ngụm nước miếng, quay đầu nhìn đoàn người do dự phía sau mình, “Ai vừa quẹt thẻ đấy?”

Nhưng đương nhiên chẳng có ai quẹt thẻ cả. Mà lúc này, thế giới trong mắt Thời Kim Lam lại khác hoàn toàn những người khác.

Cô gái ếch vẫn đang ngồi xổm bám trên cửa cảm ứng như cũ, nhưng dưới chỗ ngồi của cô ta lại xuất hiện thêm vô số quả trứng ếch lớn. Những quả trứng trông như nhãn cầu có đôi có cặp dần trượt xuống cửa cảm ứng, có quả rơi lên tóc Thiến Thiến, có quả rơi vào quần áo của Thiến Thiến, cũng có vài quả rơi trên mặt Thiến Thiến.

Những quả trứng ếch rơi trên mặt cô ta không trượt tiếp xuống dưới, mà lại bám vào má cô ta như thể chúng có sinh mệnh riêng, trông giống hệt cục bướu trong suốt mọc ra từ thịt.

Thời Kim Lam trông mà thấy buồn nôn, nhưng Thiến Thiến bị trứng ếch bao phủ gần nửa khuôn mặt lại chẳng hay biết gì. Vì đám người đằng sau không trả lời nên cô ta chỉ đành cố mỉm cười gượng gạo rôi bước nhanh qua cửa cảm ứng và vào sảnh thư viện. Những quả trứng ếch bám trên người cô ta không hề biến mất, ngược lại dường như bọn chúng đã tìm thấy vùng đất ấm thích hợp để ấp nở nên bắt đầu ngọ nguậy và bành trướng rộng hơn.

Thợ quay phim theo sau Thiến Thiến cũng thấy nổi da gà, nhưng vì hiện tại có nhiều người, cho dù có ma thật thì bọn họ cũng thắng ở nhân số, vì vậy ông ta vẫn cắm đầu bám đuôi Thiến Thiến bước vào sảnh thư viện.

Vì ông ta bước qua cửa cảm ứng rất nhanh nên chỉ cần phần vai áo và máy quay phim bị dính vài quả trứng ếch. Khi trứng ếch tiếp xúc với thứ không phải vật sống thì sẽ không có xu hướng nở phồng lên như những quả trứng trên mặt Thiến Thiến.

Tuy nhiên, thợ quay phim câm máy quay sẽ không duy trì mãi một động tác. Trong lúc ông ta điều chỉnh góc quay, ngón tay vô tình chạm vào quả trứng bám trên máy quay. Dường như trứng ếch đã bị kim loại ảnh hưởng nên lập tức sáp lại và bám vào ngón tay của thợ quay phim một cách tham lam, sau đó dần dần bao trùm hết ngón tay ông ta.

Những thành viên còn lại cũng lần lượt bước vào thư viện. Ngoại trừ Thiến Thiến dẫn đầu thì những người khác đều đi rất nhanh, ngay cả đội ngũ bốn người của Tô Miểu Miểu cũng không bị dính trứng ếch.

Thời Kim Lam quan sát biểu cảm và hành động khi bước vào cửa của từng người. Trong số đó, cô phát hiện chuyên viên trang điểm trong đội Thiến Thiến có liếc nhìn lên cửa cảm ứng rôi mới nghiêng người bước vào, trùng hợp né được vài quả trứng ếch đang rơi xuống. Người bình thường gặp cảnh tượng này, nếu không tái mặt hoảng sợ thì cũng sẽ chỉ ra điều kỳ lạ. Thế nhưng cô ta lại vô cùng bình tĩnh dù nhìn thấy trứng ếch, điều này chứng tỏ cô ta chính là người chơi.

Tô Miểu Miểu bước đi không nhanh lắm, nhưng trùng hợp là có một tảng trứng lớn rớt xuống ngay trước khi cô ta tiến vào nên trứng ếch chỉ dính vào đế giày cô ta chứ không rơi vào người.

Hai người còn lại là chính là thợ quay phim của Tô Miểu Miểu và một chàng trai thấp bé không có gì nổi bật phụ trách cầm đèn pin chiếu sáng trong đội Thiến Thiến. Thời Kim Lam đã có thể xác định chuyên viên trang điểm của Thiến Thiến và thợ quay phim của Tô Miểu Miểu là người chơi. Còn Tô Miểu Miểu và chàng trai thấp bé thì đang chờ được xác minh.

Hai người trước đều có những động thái mờ ám rất rõ ràng. Trong khi hai người sau thì trông như may mắn nên không bị dính trứng ếch.

Đợi mọi người vào sảnh thư viện hết thì ánh đèn đỏ trên cửa cảm ứng dần ảm đạm đi, cánh cửa nhỏ mở toang cũng đóng lại, phân cách bên trong và bên ngoài thành hai thế giới. Cánh cửa cảm ứng kỳ lạ khiến cho bầu không khí giữa mọi người trở nên gượng gạo. Bọn họ tới đây để livestream nội dung siêu nhiên nên sẽ mong đợi sự căng thẳng và kích thích, vì vậy đương nhiên bọn họ không thể đặt câu hỏi liệu có phải mọi chuyện đã được dàn xếp sẵn hay không ngay trước mặt khán giả. Ngược lại, thậm chí hai streamer còn muốn trưng ra sắc mặt căng thẳng để tô điểm thêm bầu không khí kinh dị. Đột nhiên có người lên tiếng: “Hình như tiếng ếch kêu bên ngoài biến mất rồi...”

*xx**% 110 *xx**%
Bình Luận (0)
Comment