c63
c63c63
CHƯƠNG 63: Thế giới hiện thực (5)
Thời Kim Lam và Tống Dư Ngộ nhìn Liễu Thính ngồi đối diện, sau đó lại nhìn nhau.
Chiều nay sau khi thi xong, hai người họ đã đi tìm chỉ viện theo đúng kế hoạch trước đó. Bởi vì không thể công khai chuyện về thế giới ác mộng cho những người chưa từng tham gia trò chơi thông qua lời nói nên bọn họ đã vẽ icon hôn ma của ứng dụng ra.
Sau đó...
Sau đó thì được dẫn tới trước mặt Liễu Thính.
Liễu Thính nhún vai nói với hai người, “Xin giới thiệu lại với hai cháu, cô là Liễu Thính, trưởng bộ phận tác chiến thế giới ác mộng.” Thời Kim Lam nghe cô ấy nói thẳng bốn chữ “thế giới ác mộng” thì lập tức hiểu ngay cô ấy cũng là người chơi. Cô không nhịn được mà hỏi: “Cô bảo ông nội cháu có việc phải ra ngoài...”
Liễu Thính lắc đầu, “Chú Thời ra ngoài bận việc thật, không phải do bọn cô cố tình sắp xếp. Nhưng đúng là vì có một phần lý do nên cô mới đồng ý đến chăm sóc hai cháu.'
Cô ấy chỉ tay vào hình vẽ hồn ma mà Tống Dư Ngộ đã vẽ.
“Kỹ năng của cô có thể xác định người chơi trong thế giới hiện thực. Khi sử dụng kỹ năng, cô nghe thấy báo hiệu có người chơi ngoài cửa nên ra mở cửa, sau đó nhìn thấy mũi tên của kỹ năng chỉ trên đầu hai cháu.” Nếu Liễu Thính không giỏi kiểm soát biểu cảm thì lúc đó cô ấy đã sững ra rồi. Thời Kim Lam và Tống Dư Ngộ liếc nhìn nhau, cả hai đều ôm chặt cặp sách vào lòng. Các cô không hề phát hiện Liễu Thính có mục đích riêng, quả không hổ là người chuyên nghiệp.
Liễu Thính biết thời gian nghỉ ngơi giữa hai màn chơi của người chơi mới là một tuần. Ban đầu cô ấy định quan sát hai người vài ngày, nhưng không ngờ bọn họ sẽ người chơi tên đỏ trên xe buýt. Vì vậy cô ấy đã cố tình chọn bức ảnh có hình xăm sau cổ người chơi để hai người nhìn thấy và đề cao cảnh giác, tốt nhất là nên tìm kiếm sự trợ giúp.
Tuy nhiên không ngờ hai đứa nhỏ lại bình tĩnh đến vậy, đợi mãi tới khi thi xong thì mới chịu tìm tới.
Liễu Thính còn nghĩ nếu ngày mai vẫn chưa thấy hai người hành động thì cô ấy sẽ chủ động ngả bài với họ. Thời Kim Lam không ngờ có cả kỹ năng như vậy, thắc mắc hỏi: “Có thể định vị bất cứ người chơi nào luôn ạ?” Liễu Thính lắc đầu, “Chỉ có thể định vị những người chơi có cấp bậc thấp hơn cô thôi.”
Cấp bậc người chơi có liên quan tới số màn chơi mà một người vượt qua. Như Thời Kim Lam và Tống Dư Ngộ chỉ mới vượt qua hai màn chơi nên hiện tại đang ở cấp 2, vẫn là người chơi mới.
Đợi đến khi bọn họ vượt qua màn chơi thứ ba thì sẽ tăng từ người chơi mới lên người chơi sơ cấp.
Trước đó Thời Kim Lam đã nghĩ sẵn hàng loạt câu hỏi, vì vậy bây giờ không hề khách sáo, liên tục đặt câu hỏi. “Các cô có biết thế giới ác mộng đã tồn tại bao lâu không?”
Liễu Thính lắc đầu, nở nụ cười khổ, “Cô đã tham gia trò chơi mười năm, cũng là người lớn tuổi nhất bộ phận tác chiến. Nhưng với những tài liệu mà bọn cô có được cho tới giờ thì chắc chắn tuổi đời của trò chơi này lớn hơn mười năm nhiều, có khi còn xa hơn thời Dân Quốc.”
Ba chữ cuối cùng đã làm Tống Dư Ngộ giật mình, anh tiếp lời: “Lâu vậy ạ?”
Quả thật bức ảnh kia đã để lại ấn tượng quá sâu đậm trong anh, khiến anh không thể phớt lờ ba chữ ấy được. Liễu Thính gật đầu, “Cô không thể giải thích quá kỹ càng cho các cháu được. Đối với người chơi mới thì biết quá nhiều có khi lại không phải chuyện tốt.”
Tống Dư Ngộ thoáng thất vọng, nhưng anh cũng không thể ép Liễu Thính nói cho họ biết những phát hiện của cô ấy được.
Thời Kim Lam cũng khá ngạc nhiên. Cô thật sự không tưởng tượng nổi một người sẽ sống như thế nào khi phải tham gia một trò chơi kinh dị đến tận mười năm, trong khi không biết lúc nào bản thân mới có thể kết thúc trò chơi.
“Vậy các cô có biết có người chơi nào từng rời khỏi trò chơi thành công không?” Đây chính là vấn đề mà Thời Kim Lam vẫn luôn thắc mắc.
Tuy rằng cô nghi ngờ mình và Tống Dư Ngộ là boss bỏ trốn khỏi trò chơi, nhưng suy đoán ấy vô căn cứ, hầu như chỉ là lời nói đùa của bọn cô mà thôi.
Bên cạnh đó, điêu mà cô thật sự nghi ngờ đó là có khả năng mình và Tống Dư Ngộ chính là người chơi đã rời khỏi trò chơi. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tụt.
Hâu hết người chơi bị kéo vào trò chơi đều thắc mắc chuyện này. Liễu Thính gật đầu trước ánh mắt chờ mong của hai người, “Có, nhưng chỉ có một.” Thời Kim Lam và Tống Dư Ngộ đều ngẩn người, “Là ai ạ?”
Liễu Thính lấy một phần hồ sơ trong bìa cứng ở bên cạnh ra và đặt trước mặt hai người.
“Là người chơi có mã số 1. Trước khi cô tham gia trò chơi thì người này đã đi rồi, cô chỉ có thể thu thập thông tin về người này thông qua những người khác mà thôi. Nghe nói người này đã vượt qua 100 màn chơi, cuối cùng gặp được đấng tối cao của thế giới ác mộng. Hình như hai bên đã giao chiến một trận, cuối cùng người này chiến thắng nên đã rời khỏi trò chơi. Nhưng đó chỉ là thông tin mà bọn cô thu thập được thông qua những người chơi lâu năm và một vài bài viết cũ còn lưu trên diễn đàn, có thể sẽ có sai sót.
Dù vậy, quy tắc sinh tôn tối cao của thế giới ác mộng quả thật rất giống với những gì người chơi số 1 đã trải qua. Nếu người chơi có thể vượt qua 100 màn chơi thì sẽ được khiêu chiến đấng tối cao của thế giới ác mộng, nếu người khiêu chiến chiến thắng thì có thể rời khỏi thế giới ác mộng mãi mãi. Nhưng sau người chơi số 1 thì đã không còn ai có thể vượt qua 100 màn chơi nữa rồi. Hiện tại, người chơi vượt ải nhiêu nhất còn sống chính là người chơi cấp Thân có mã số 718, từng vượt qua 87 màn chơi. Nhưng người này đã không tham gia màn chơi mới suốt 5 tháng lẻ 7 ngày rồi."
Một con số khiến da đầu người nghe phải tê rần.
Liễu Thính cất tập hồ sơ đi, nghiêm mặt nói: “Cô nói những chuyện này là vì muốn các cháu hiểu được sự nguy hiểm của trò chơi. Nhưng chúng ta vẫn phải giữ vững ý chí, không cần hoảng loạn hay kính sợ nó, tiếp tục cố gắng vì một tương lai tốt đẹp. Cô nghĩ 718 cũng đã như vậy cho nên mới vượt qua 87 màn chơi được.” Hiển nhiên cô ấy không biết việc trò chơi cập nhật phiên bản mới mấy ngày trước có liên quan tới hai cô cậu đang ngôi trước mắt mình, vì vậy đã giảng một khóa tâm lý học cho bọn họ như những học sinh cấp ba bình thường!
Thời Kim Lam ngồi nghiêm túc, gật đầu, sau đó nói ra mục đích chuyến đi lần này của mình, “Thật ra lân này bọn cháu tới đây vì đã biết có một số người chơi sẽ tấn công người chơi khác trong thế giới hiện thực. Mà mục tiêu của bọn cháu lại quá lớn nên cần người bảo vệ.” Liễu Thính nhíu mày, “Bọn cháu?”
Nếu cô ấy nhớ không lầm thì hai đứa nhóc trước mặt mình đều học võ từ nhỏ, còn từng cầm dao đánh nhau với mấy tên giang hồ. Ở bên ngoài trò chơi, người chơi không thể sử dụng vật phẩm hoặc kỹ năng cá nhân có khả năng gây rối trật tự xã hội. Nếu thật sự có người đang theo dõi hai người bọn họ thì cũng chưa chắc người đó sẽ là đối thủ của bọn họ. Tống Dư Ngộ xoa xoa mũi, lời nói dù nhẹ nhưng lại kinh khủng như một quả bom, “Cả lớp bọn cháu có 48 người, tất cả đều đã bị kéo vào trò chơi.”
Liễu Thính: “..
Những người khác đang lắng nghe cuộc trò chuyện: “.. Liễu Thính lập tức đứng dậy khỏi ghế, do dự hỏi: “48 người?”
Thời Kim Lam nghiêm túc gật đầu.
Xét từ phản ứng của mọi người thì có thể thấy chưa từng có tiền lệ một tập thể cùng bị kéo vào trò chơi.
Các cô lân lượt thuật lại sơ lược quá trình khi mình và những bạn khác trong lớp bị kéo vào trò chơi, chỉ là không nói bọn họ đã vượt ải như thế nào. Những tiếng thảo luận thật khẽ vang lên trong văn phòng. Liễu Thính cũng phải uống liền nửa ly nước thì mới bình tính lại được.
Chỉ riêng việc hai học sinh cấp ba là Thời Kim Lam và Tống Dư Ngộ tham gia trò chơi đã đủ khiến cô ấy nổi giận rồi. Ngày hôm qua bọn họ còn phải mở họp bàn bạc phương án giúp duy trì cuộc sống học tập bình thường cho bọn họ. Kết quả là hôm nay cô ấy lại được cho biết ngoại trừ hai người thì còn có 46 người khác cũng đã tiến vào trò chơi, Liễu Thính thật sự rất muốn văng tục chửi thê ngay tắp lự.
Bộ phận tác chiến thế giới ác mộng của thành phố Yển lập tức trở nên hỗn loạn bởi vì đột nhiên được biết còn có 46 học sinh cấp ba khác cũng bị kéo vào trò chơi. Liễu Thính tạm gác lại việc dò hỏi Thời Kim Lam và Tống Dư Ngộ cách bọn họ vượt qua hai màn chơi trước đó, phân công nhân viên tiếp thị cho mỗi người để các cô có thể tìm đến người này ngay khi có chuyện. Liễu Thính lập tức mở một hội nghị khẩn cấp. Sau khi hội nghỉ kết thúc, cô ấy nhờ người điều tra tình hình của những thành viên khác trong lớp 12A10.
Mọi người vẫn đi học và về nhà như bình thường. Đồng thời Thời Kim Lam cũng thuật lại tình hình cho cả lớp nghe, mọi người đều rất kích động khi biết về sự tồn tại của bộ phận tác chiến, và khi nỗi phấn khích ấy qua đi thì hiệu suất tự học buổi tối càng tăng cao.
Buổi tối, Thời Kim Lam rửa mặt xong thì chui vào ổ chăn, nằm trên giường xem điện thoại. Hay đúng hơn thì cô đang xem 5 điểm kỹ năng mà mình chưa dùng tới trong ứng dụng thế giới ác mộng.
Mấy ngày nay bận thi cử nên cô chưa có thời gian cân nhắc sử dụng số điểm kỹ năng này vào việc gì.
Cô nhấp vào trang chỉ tiết kỹ năng cá nhân, bên dưới là bài giới thiệu về điểm kỹ năng rất dài. Thời Kim Lam nghiêm túc đọc từng chữ. Điểm kỹ năng có hai công dụng, công dụng đầu tiên là để thăng cấp kỹ năng cá nhân. Cấp bậc kỹ năng cao nhất là cấp 10, cần tốn 10 điểm kỹ năng để thăng từ cấp 1 lên cấp 2, và sau khi lên cấp 2 thì mới được cho biết cần bao nhiêu điểm để tiếp tục thăng cấp. Vì vậy thật ra 5 điểm kỹ năng mà Thời Kim Lam có được hiện tại chẳng có tác dụng gì.
Công dụng thứ hai chính là tăng giới hạn tối đa của giá trị tỉnh táo hoặc giá trị sinh mạng. 1 điểm kỹ năng sẽ tương đương gia tăng 1 giá trị tỉnh táo hoặc giá trị sinh mạng. Trông thì có vẻ ít ỏi, nhưng đối với những người chơi sở hữu kỹ năng tiêu hao giá trị sinh mạng và giá trị tỉnh táo như Vưu Tri Vi và Tống Dư Ngộ thì chỉ cân bọn họ tích tiểu thành đại, mức độ nguy hiểm khi sử dụng kỹ năng cũng sẽ giảm đi đáng kể.
Thời Kim Lam nghĩ một hồi rồi cuối cùng quyết định giữ lại chưa dùng, bởi dù sao cũng có thể sử dụng điểm kỹ năng ngay trong màn chơi. Sau đó cô kiểm tra túi đồ của mình, phát hiện có một vật phẩm cấp sử thi chưa được mở. Đó là phần thưởng mà cô nhận được sau khi hoàn thành nhiệm vụ ẩn của màn chơi trường cấp ba Văn Nhã. Bởi vì màn chơi chuyến teambuilding của lớp không cho phép người chơi sử dụng vật phẩm nên cô chưa mở phần thưởng này.
Bây giờ có thời gian rồi nên cô quyết định mở ra xem luôn.
Một luông sáng màu tím nhạt lóe lên rồi tắt dần, để lộ chiếc gương trang điểm cỡ lớn xuất hiện trên tay Thời Kim Lam. Cô lật qua lật lại chiếc gương hình trái tim màu hồng nhạt, không phát hiện nó có điểm gì đặc biệt. Sau đó cô mới chợt nhớ ra mình không thể sử dụng vật phẩm trong thế giới hiện thực, vì vậy bây giờ vật phẩm này chỉ là một chiếc gương trang điểm bình thường mà thôi.
Cô đang định cất gương trang điểm về thanh vật phẩm thì đột nhiên ma nữ mặc váy cưới bay ra từ chiếc vòng hồng ngọc. Cô ta ôm chặt chiếc gương trang điểm, vui vẻ soi khuôn mặt mình trên mặt gương.
Thời Kim Lam: ”...'
Lưu ý trong phần giới thiệu vật phẩm truyền thuyết đã viết gì ấy nhỉ...
[Tân nương xinh đẹp hỡi, sao nàng bật khóc trước gương?]
Không phải cô ta đang vui lắm à? Khóc hồi nào?
Thời Kim Lam bóp cơ thể mềm oặt của ma nữ mặc váy cưới cứ như đang nghịch con búp bê vải. Cô ta hung hăng trừng mắt nhìn sang, nhưng vì bê ngoài xinh xắn nên trông chẳng đáng sợ chút nào.
Thời Kim Lam xòe tay ra trước mặt cô ta, ý bảo cô ta trả vật phẩm cho mình. Nhưng ma nữ mặc váy cưới lại xoay mặt đi rồi hừ hừ hai tiếng thật khẽ chỉ vừa đủ cho cô nghe thấy, trông y như làm nũng.
Thời Kim Lam nổi da gà vì hình ảnh so sánh vừa hiện lên trong đầu mình. Con ma nữ này hung tàn như vậy, làm nũng cái quỷ gì chứ?
Cô đang định giật lại chiếc gương thì ma nữ mặc váy cưới đã nhảy lên màn hình điện thoại của cô và dùng sức giãm chân lên một ô vuông trong thanh vật phẩm, dưới chân là đôi giày thêu xinh đẹp cũng đính minh châu Đông Hải.
Thời Kim Lam nhướn mày nhìn sang, bắt gặp một chiếc gương đồng bên trong ô vuông đó.
Cô tròn mắt, hết nhìn ma nữ mặc váy cưới lại nhìn xuống chiếc gương đồng. Nếu cô nhớ không lầm thì đây chính là chiếc gương đồng bên trong căn phòng nhốt Vương Lâm Giai. Cô túm lấy ma nữ mặc váy cưới đang định bỏ chạy cùng chiếc gương trang điểm, đè cô ta xuống gối rồi gập ngón trỏ gãi trán cô ta, híp mắt bảo: “Cô lấy chiếc gương đó từ lúc nào thế?”
Chỉ nhìn thôi là biết mặt gương này không tâm thường. Chưa nói tới nguồn gốc xa xăm của nó, chỉ riêng mặt gương hình bầu dục và hoa văn phượng hoàng được chạm khắc xung quanh thôi cũng đủ chứng minh nếu nó không phải đồ giả do đời sau tạo ra thì chắc chắn vô cùng giá trị.
Chỉ là mặt gương hơi mờ nên không phản chiếu rõ hình người thôi.
Ma nữ mặc váy cưới trợn mắt vì bị cô đè xuống. Cô ta làu bàu mấy tiếng, không muốn quan tâm cô nữa, nhưng khi phát hiện Thời Kim Lam muốn lấy chiếc gương trang điểm trong tay mình thì tức giận nói: “Đồ tốt ngay trước mắt mà không biết lấy, ngu ngốc!” Thời Kim Lam: ”...'
Giỏi! Dám mắng côi
Bỗng nhiên Thời Kim Lam lại nhớ tới chuyện đã xảy ra ở trong sân tứ hợp viện, hít vào một hơi rồi bảo: “Là cô đã khiến ông Trương Ba và những người kia thành ra như vậy à?”
Hai mắt ma nữ mặc váy cưới trợn ngược lên trời, cô ta không muốn nhận thay cái tội ăn thịt người đâu nhé, “Tôi chỉ lấy gương đồng thôi, cô đừng có vu khống tôi!” Lấy gương đồng, sau đó tiện thể gọi vài hồn ma tới.
Cô ta không chịu được cái tính nhân từ nương tay của con nhóc này. Rõ ràng là đám người kia đã theo dõi cô, vậy mà cô chỉ trói bọn họ ném xuống tâng hâm mà chẳng sợ có chuyện bất trắc xảy ra. Lỡ đâu bọn họ sẽ chạy thoát khỏi tâng hâm và gọi hết cư dân trong thị trấn tới bao vây homestay thì sao? Tới lúc đó lại phải giao chiến một trận sống còn. Thời Kim Lam cũng hiểu hồn ma nào đó nghĩ gì, cô nhéo má cô ta, “Đúng là cục cưng thối nhà mình, biết bảo vệ chủ nhân luôn cơ, thương thương.” Ma nữ mặc váy cưới: ”...
xx**% 63 xx**%