C65
C65C65
CHƯƠNG 65: Bảy ngày bảy đêm (1)
Đến người mù cũng thấy rõ Tống Dư Ngộ đang viện cớ. Mặc dù tất cả mọi người đều nhận ra anh qua loa đến mức chẳng thèm giả vờ, nhưng chỉ cũng xấu hổ nở nụ cười lễ phép, không vạch trần lời nói dối của anh.
Cô gái tóc xoăn vừa nãy định lập nhóm cùng anh vẫn vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn tiếp tục muốn lên tiếng cho dù anh đã “khéo léo” từ chối.
Thời Kim Lam lấy làm lạ.
Hiện tại Tống Dư Ngộ đang đeo mặt nạ nên trông khác với bình thường, gương mặt anh bình thường tới mức nếu có lạc vào một đám người thì sẽ mất dấu ngay, vậy sao còn nhận được những đặc quyên của người đẹp như được một chị gái xinh xắn nào đó nhường chỗ trên xe buýt, xin chụp ảnh chung hoặc xin Wechat cơ chứ? Cô gái tóc xoăn là người khôn khéo, nếu cô ta muốn tìm chỗ dựa thì đáng lý ra nên tìm một người đã hiểu rõ màn chơi như người đàn ông lịch thiệp đối diện mới phải.
Tống Dư Ngộ thích hành động một mình bởi vì như thế sẽ thuận tiện hơn, không cần đề phòng bị đâm sau lưng. Anh không cho cô gái tóc xoăn cơ hội lên tiếng, lập tức xoay người bước lên cầu thang to lớn, hoa lệ. Anh chẳng thèm ngoái đầu lại mà chỉ để lại một câu: “Mấy người cứ từ từ phân công, một mình tôi lên trên trước.”
Giọng điệu anh quá đỗi bình thản nên mọi người không đoán được thái độ của anh hiện giờ. Chàng trai tóc mào gà cảm thán một tiếng rồi đuổi theo Tống Dư Ngộ, “Vẫn là cậu em này quyết đoán, tôi với cậu đi cùng nhau đi!” Hiển nhiên chàng trai tóc mào gà đã coi Tống Dư Ngộ là người cùng chung chí hướng với mình...
Không muốn gánh tạ.
Tống Dư Ngộ nghiêng đầu liếc nhìn anh ta, không lên tiếng đồng ý hay từ chối. Cô gái tóc xoăn và cô gái mặc quần da đứng bên cạnh cô ta lập tức bày ra vẻ mặt bất mãn, không ngờ anh cũng giống chàng trai tóc mào gà. Người đàn ông lịch thiệp mỉm cười xấu hổ, đang muốn lên tiếng thì cô gái tóc dài đã bảo với Thời Kim Lam: “Bọn mình cũng đi thôi.
Mặc dù đây là màn chơi sinh tôn kinh dị, phải đúng giờ thì nhiệm vụ cốt truyện mới mở. Tuy nhiên những người chơi có chút chí tiến thủ đều khinh thường phần thưởng đồng tiền ác mộng ít ỏi của nhiệm vụ cốt truyện, đa số sẽ lựa chọn kích hoạt nhiệm vụ ẩn hoặc nhiệm vụ ngẫu nhiên trong màn chơi để đổi lấy vật phẩm và điểm kỹ năng. Hiển nhiên cô gái tóc dài cũng là một người như vậy. Thậm chí cô ta còn cảm thấy nếu để Tống Dư Ngộ và chàng trai tóc mào gà đi trước thì sẽ bị chiếm mất tiên cơ.
Dưới phòng khách chỉ còn lại bốn người, trong số đó có một người đàn ông trung niên mặt đầy râu ria nãy giờ chưa nói chuyện nhưng nay cũng bắt đầu phân vân, sau cùng ông ta quyết định bước về phía một căn phòng dưới tầng mội.
Người đàn ông lịch thiệp thấy ông ta rời đi nhưng không cản, chỉ là nụ cười càng ngày càng gượng gạo. Anh ta nhìn sang cô gái tóc xoăn, đôi mắt không giấu được ý dò hỏi.
Cuối cùng cô gái tóc xoăn vẫn không dám hành động một mình nên đã lựa chọn lập nhóm với cô gái mặc quần da. Sau đó cô ta còn nói với người đàn ông lịch thiệp rằng: “Ông có muốn đi cùng bọn tôi luôn không?” Ngay từ lúc đầu, người đàn ông lịch thiệp đã có xu hướng không muốn hành động một mình. Vì vậy khi được cô gái tóc xoăn mời, ông ta vội vàng gật đầu và chủ động nói: “Chúng ta lên lầu xem trước đi, hẳn là những nơi chủ nhà thường sinh hoạt sẽ có nhiều manh mối hơn.”
Trong số các người chơi, ông ta là người duy nhất tỏ rõ mình đã mua hướng dẫn vượt ải, vì vậy đáng lý ra đa số người chơi phải mong muốn được hành động cùng người như vậy mới phải, nhưng thực tế lại không có ai ưu tiên lựa chọn ông ta. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tụt.
Khi Thời Kim Lam đi tới chỗ rẽ của cầu thang, cô còn loáng thoáng nghe thấy tiếng thở dài của ông ta: “Ban đầu tôi muốn phân công mọi người thành nhóm cùng hành động, sau đó chia sẻ manh mối với nhau. Vậy mà bây giờ.... Màn chơi chỉ vừa mới bắt đầu mà mọi người đã bất hòa, đương nhiên sau này sẽ không thể đoàn kết hợp tác nữa.
Thời Kim Lam quay đầu nhìn thoáng qua ông ta.
Người đàn ông lịch thiệp chủ động nói mình đã mua hướng dẫn vượt ải, cho biết quy tắc trong màn chơi “Bảy ngày bảy đêm” rằng buổi tối sẽ có quái vật xuất hiện giết người, còn ban ngày thì vô cùng an toàn. Thoạt nhìn có vẻ khái niệm ngày và đêm rất rõ ràng, tách biệt, nhưng thực chất lại quá đỗi trừu tượng. Sau mấy giờ sẽ được tính là buổi tối? Từ mấy giờ đến mấy giờ mới là ban ngày?
Nếu thời gian ban ngày an toàn, hiện tại mới bốn giờ chiều, ít nhất thì trước 5 giờ vẫn thuộc phạm vi ban ngày. Nhưng vì sao phải hành động theo nhóm hai người? Phía sau chỗ rế câu thang là một hành lang khá dài, trần cao. Cách đó khoảng bảy, tám mét là một khung cửa sổ rộng lớn sát đất có rèm màu đỏ được buộc gọn sang hai bên. Khi bước vào hành lang, bọn họ có thể nhìn thấy cảnh sắc ngoài cửa sổ vô cùng rõ ràng.
Tuy nhiên vì hiện tại trời mưa gió bão bùng, sấm chớp âm ï nên những hạt mưa nặng nề cứ liên tục nện lên khung cửa sổ sát đất. Mây đen dày đặc giăng kín đường chân trời khiến sắc trời tối om. Ánh đèn tường hành lang cũng mờ tối, trông cứ như bước vào nhà ma.
Cô gái tóc dài xích lại gân Thời Kim Lam, khẽ bảo: “Sao tôi cứ cảm thấy chỗ này kinh dị kiểu gì ấy...”
Hành lang dài đằng đãng không thể thấy điểm cuối, chứng tỏ căn biệt thự rộng lớn cỡ nào. Ai lại xây một căn biệt thự lớn như vậy trong núi cơ chứ?
Chưa nói đến việc dọn dẹp nhà cửa vất vả, chính chủ nhà cũng phải thật can đảm thì mới không bị hù dọa trong những ngày mưa to.
Đương nhiên nếu là người có nhiều tiền đến mức đủ để xây căn biệt thự lớn như vậy thì chắc chắn chẳng thiếu người làm giúp dọn dẹp biệt thự.
Thời Kim Lam nhắc nhở: “Thì đây là màn chơi kinh dị mà”
Cô gái tóc dài: “...”
Ban đầu cô ta đã thấy sợ rồi, sau khi nghe cô nói vậy thì cô ta lại càng sởn gai ốc hơn.
Thời Kim Lam dẫn đầu bước vào hành lang, “Mau lên, trời sắp tối rồi, tốt nhất là phải tìm ra manh mối hữu dụng.”
Tầng hai biệt thự có hai hành lang, cô và cô gái tóc dài đi hành lang bên trái, còn Tống Dư Ngộ và chàng trai tóc mào gà đi hành lang bên phải. So với lục soát phòng ốc, Thời Kim Lam càng muốn thăm dò rõ địa hình biệt thự hơn, vì thế cô đã đi dọc theo hành lang. Cô gái tóc dài vội vàng đuổi theo, thoáng ngạc nhiên vì cô can đảm đến vậy.
Thời Kim Lam vừa đi vừa nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhưng vì mưa gió quá lớn, hạt mưa liên tục xối vào cửa sổ sát đất khiến cảnh vật trở nên mông lung, nên cô không thể thấy rõ bên ngoài có gì.
Cô thu tâm mắt lại, tiếp tục tiến về phía trước. Băng qua năm cánh cửa, cuối cùng cô cũng đụng mặt Tống Dư Ngộ và chàng trai tóc mào gà đang đi tới từ hành lang bên kia.
Khi nhìn thấy hai người các cô, chàng trai tóc mào gà lập tức cười lạnh một tiếng, tuy nhiên anh ta cũng không chủ động kiếm chuyện.
Bố cục tầng hai được thiết kế theo hình chữ nhật, cầu thang từ tâng một sẽ nối lên hai hành lang trái và phải. Một bên tường có cửa sổ sát đất, bên trên trân hành lang có đèn chùm không bật, chỉ có ánh đèn mờ tối trên vách tường đang chiếu sáng hành lang.
Nơi giao nhau của hai hành lang cũng có một chiếc cầu thang thông lên một hành lang khác, nhưng trước lối vào hành lang ấy lại có một cánh cửa được chạm khắc vô cùng tinh xảo. Tuy nhiên tay nắm cửa đã bị một sợi xích thô bằng cánh tay trẻ con giăng kín, bên trên sợi xích còn có một ổ khóa to bằng bàn tay phủ bụi mỏng. Chàng trai tóc mào gà đang định nhấc chân đi tới thì Tống Dư Ngộ đã bước qua trước.
Chẳng biết từ khi nào, trên tay anh đã có thêm một đôi găng tay mỏng dùng một lần. Anh cầm ổ khóa lên quan sát, sau đó nói: “Khóa rồi, cần chìa khóa.”
Trên đường bọn họ tới đây thấy những cánh cửa khác trên hành lang đều không khóa, chỉ riêng cánh cửa này là bị khóa. Cánh cửa này không chỉ tráng lệ khác thường mà còn có một sợi xích sắt vô cùng bắt mắt, nếu bảo không ẩn giấu bí mật gì thì bọn họ còn lâu mới tin. Chàng trai tóc mào gà xùy một tiếng: “Chìa khóa thôi mà? Trong cửa hàng có bán chìa khóa vạn năng đấy. Tránh ra, để anh đây mở cho.”
Nói rồi anh ta bước tới, ngón trỏ cầm chiếc chìa khóa vạn năng mà mình mua trong cửa hàng ác mộng tới trước cánh cửa. Anh ta còn liếc nhìn Thời Kim và cô gái tóc dài gần đó với ánh mắt khác thường, “Tôi mở cửa, chắc các cô sẽ không mặt dày tớ mức xin vào cùng đó nhé?”
Hiển nhiên anh ta đang cố tình khiêu khích bọn họ.
Thời Kim Lam nhếch môi cười: “Hy vọng lúc anh mở cửa sẽ không bị quái vật cắn đứt đầu.”
Cô gái tóc dài vốn còn đang tức giận khi bị khích tướng: Tống Dư Ngộ: “...”
Chàng trai tóc mào gà: ”...'
Chàng trai tóc mào gà lầm bâầm chửi rủa mấy câu, sau đó không tiếp tục mở khóa mà lại bước về phía Thời Kim Lam, vung nắm đấm hù dọa: “Con mẹ nó, muốn chất à?”
Nhưng Thời Kim Lam còn chẳng buồn ngước mắt lên nhìn anh ta, “Tôi tốt bụng nhắc nhở anh thôi mà. Nếu anh thấy tôi nói không đúng thì mở cửa đi là biết?” Chàng trai tóc mào gà cảm thấy cô đang khiêu khích mình nên định vung tay đấm một cú, nhưng đột nhiên có một tiếng thét chói tai truyền tới từ phòng khách dưới tầng mội.
Thời Kim Lam nhân cơ hội dịch sang một bên, khiến chàng trai tóc mào gà không kịp phản ứng nên đấm hụt. Anh ta ngã nhào về trước, chiếc chìa khóa vạn năng cũng theo đó mà rơi khỏi tay anh ta và bay vụt qua thảm đỏ, trùng hợp dừng lại bên chân Tống Dư Noộ.
Tống Dư Ngộ nhìn xuống chàng trai tóc mào gà đang chống tay giữ vững cơ thể, phớt lờ tiếng hét dưới lầu, cúi người nhặt chìa khóa vạn năng lên và tra vào ổ khóa. Nhưng anh xoay vài cái mà vẫn không mở khóa được, ngược lại còn nghe thấy tiếng thông báo của hệ thống vang lên.
[Chúc mừng người chơi yy030 đã kích hoạt nhiệm vụ ẩn “Bí mật phía sau cánh cửa”, người chơi hãy đi tìm chìa khóa ở trong biệt thự. Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ: 0%] Anh dời tâm mắt, lặng lẽ liếc nhìn Thời Kim Lam, lập tức hiểu ngoại trừ mình thì những người khác đều không nhận được nhiệm vụ ẩn. Anh vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh, rút chìa khóa vạn năng ra khỏi ổ khóa rồi vứt lại cho chàng trai tóc mào gà đang nhãn nhó. “Chiếc chìa khóa này vô dụng.” Nói rồi anh nhấc chân đi lướt qua nhóm người Thời Kim Lam và bước tới hành lang, không định báo cáo mình định làm gì.
Nhưng thật ra cũng không khó đoán lắm, vừa rồi có tiếng hét chói tai, xem chừng anh đang định xuống lầu xem thử có chuyện gì.
Thời Kim Lam cũng đi lướt qua chàng trai tóc mào gà và bước tới hành lang giống Tống Dư Ngộ. Cô gái tóc dài không dám ở lại cùng chàng trai tóc mào gà nên cũng vội vàng đuổi theo, sau đó còn lấy làm lạ mà nói: “Chìa khóa vạn năng mà không mở được ổ khóa kia, chắc chắn bên trong phải có bí mật, chúng ta lục soát biệt thự tìm chìa khóa trước đi đã?”
Suy đoán của cô ta rất hợp lý. Cô ta ngoái đầu lại nhìn chàng trai tóc mào gà đang câm chìa khóa vạn năng đứng trước cửa, cảm thấy hình như sắc mặt anh ta còn tệ hơn trước. Chẳng mấy chốc bọn họ đều đã xuống cầu thang, nhưng phát hiện trong phòng khách không có người. Đèn chùm trên trần nhà vẫn tỏa sáng chói mắt, chiếu rọi mọi ngóc ngách trong căn phòng.
Thời Kim Lam bước nhanh xuống cầu thang. Bố cục phòng khách rất đơn giản, đối diện câu thang là cửa chính, bên phải có một khung cửa sổ sát đất lớn dường như thông ra ngoài vườn hoa, còn bên trái là phòng bếp, phía sau cầu thang còn có mấy căn phòng.
Có vẻ âm thanh vừa rồi không hẳn là truyền tới từ phòng khách, mà đúng hơn thì phải là... Phòng bếp. Hơn nữa chủ nhân của tiếng hét ấy còn là phụ nữ.
Thời Kim Lam nhanh chóng bước về phía phòng bếp. Không thể không nói căn biệt thự này thật sự rất lớn, từ cầu thang tới phòng bếp đã cách nhau khoảng ba mươi mét rồi. Hơn nữa trước phòng bếp còn có cửa kính mờ đục, nếu nhìn từ bên ngoài vào thì chỉ có thể thấy một bóng người mơ hồ đang nằm trên mặt đất mà thôi. Cô gái tóc dài đi sau hít vào một hơi, lúc đầu cô ta còn định nói gì đó nhưng lập tức im bặt, không dám phát ra tiếng động.
Thời Kim Lam thì chẳng mấy hoang mang. Cô kéo cánh cửa kính mờ ra khiến mùi máu tươi nồng nặc lập tức xộc tới. Một cơ thể đẫm máu đang gắng gượng bò dậy khỏi mặt đất, nhưng sau cùng lại lảo đảo ngã khuyu xuống.
*xx**% 65 *xx**%