C67
C67C67
CHƯƠNG 67: Bảy ngày bảy đêm (3)
Cô gái bước ra từ nhà vệ sinh không có mặt mũi. Cô ta câm một chiếc khăn lông ẩm ướt lau tóc, khi phát hiện bốn người nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ thì mới thắc mắc: “Sao mọi người nhìn tôi làm gì?”
Cô ta vừa nói chuyện vừa lau mặt bằng chiếc khăn lông màu trắng, thấm khô vệt nước trên má, còn lau qua vị trí vốn là mũi.
Động tác của cô ta rất tự nhiên, như thể không biết mặt mũi của mình đã biến mất.
Thời Kim Lam bình tĩnh nói: “Cô tắm nhanh thật.”
Vì không có mặt mũi nên đương nhiên mọi người không thể thấy biểu cảm của cô ta được, chỉ nghe cô ta đáp: “Tại máu không dính lắm, dội nước cái là trôi ngay.”
Cô ta còn cố ý vén tóc để mọi người có thể nhìn rõ gương mặt sau khi tắm rửa sạch sẽ của mình, nhưng với trường hợp hiện tại thì hành động của cô ta chỉ khiến bọn họ cảm thấy kỳ lạ và đáng sợ.
Cô gái tóc dài cũng cố giữ bình tĩnh: “Lúc nãy cô đã thấy gì trong tủ lạnh vậy? Sao mà... Sao mà thành ra như vậy?
Cô ta không biết Thời Kim lam nói dối. Cô gái tóc xoăn đã bảo mình nhìn thấy một cái đầu, nếu cô gái mặc quân da đưa ra một đáp án khác thì sự việc kia đáng nghi cỡ nào.
Cô gái đối diện dừng lau tóc, cô ta nhìn vê phía phòng bếp và quan sát vũng máu loang lổ trước cửa, giọng nói khô khan: “Tôi không thấy gì cả. Tôi chỉ mới bước vào thì đã bị máu dội xuống khắp người." Câu trả lời của cô ta khiến người đàn ông lịch thiệp và cô gái tóc dài đồng loạt nhìn sang vẻ mặt cứng nhắc của cô gái tóc xoăn.
Mọi người gặp phải những chuyện khác nhau trong màn chơi kinh dị thế này không phải chuyện tốt, mà đó là điềm báo nguy hiểm sắp xảy ra.
Sắc mặt cô gái tóc xoăn trắng bệch, nhưng thay vì nghĩ mình sắp gặp nguy hiểm trong trò chơi thì cô ta lại cảm thấy cô gái mặc quần da mới là người sẽ phải chết trước.
Cô ta mỉm cười nhưng trong lòng lạnh tanh, giọng nói run lên, “Chúng... Chúng ta đừng tách nhau ra nữa... Lỡ đâu gặp chuyện nguy hiểm hơn thì những người còn lại sẽ không đến cứu kịp mất...”
Cô ta đang nói với cô gái mặc quân da, nhưng nghe giống tự an ủi chính mình hơn. Khóe miệng người đàn ông lịch thiệp giật giật, nhưng cuối cùng vẫn chẳng nói gì.
Cô gái mặc quân da lau khô tóc rồi thì ném chiếc khăn lông ẩm ướt xuống mặt đất. Trùng hợp là chiếc khăn đã rơi vào vũng máu loãng, khiến chiếc khăn màu trắng nhanh chóng thấm hút chất lỏng và nhuốm màu đỏ nhạt, phạm vi của vũng nước bên dưới cũng dần thu hẹp lại.
Cô ta nói với cô gái tóc xoăn cũng bị dính máu: “Trong nhà vệ sinh vẫn còn nước ấm á, hay cô cũng vào tắm rửa đi?”
Cô gái tóc xoăn thấy cô ta như thế nên đâu dám đi tắm một mình. Mọi người đều không rõ vì sao mặt mũi của cô gái mặc quần da biến mất, nhưng chắc chắn cô ta sẽ không vào chung một phòng với cô ta đâu.
Cô ta lúng túng nhìn sang cô gái tóc dài, “Cô... Cô có thể vào nhà vệ sinh với tôi được không? Tôi... Tôi không tắm đâu, cô đứng ngoài cửa chờ tôi là được.”
Cô gái tóc dài thấy trước đó cô ta rất trơ trến, nhưng trò chơi chỉ mới bắt đầu mà cô gái mặc quần da đã mất hết mặt mũi, không ai biết sẽ có chuyện gì xảy ra tiếp theo, hơn nữa màn chơi này sẽ kéo dài bảy ngày bảy đêm, có thêm một người đương nhiên sẽ mạnh hơn bớt đi một người.
Cô ta gật đầu đồng ý, cô gái tóc xoăn thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm. Cô ta đợi cô gái tóc dài đi tới cửa nhà vệ sinh rôi mới đứng trước bồn rửa tay để rửa sạch vết máu trên người.
Thời Kim Lam quan sát gương mặt trống không của cô gái mặc quần da một lúc. Ánh mắt của cô khiến cô ta khó hiểu, trong lòng nảy sinh dự cảm kỳ lạ, “Sao cô cứ nhìn chằm chằm tôi thế?” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tụt. Người đàn ông lịch thiệp đứng bên cạnh Thời Kim Lam lập tức thục vào tay cô, ra hiệu cô đừng đánh rắn động cỏ.
Ai mà biết cô gái không mặt đối diện có phải người chơi lúc nấy không cơ chứ? Lỡ đâu cô ta là quái vật giả mạo, lúc này phát hiện bất thường thì mọi người sẽ gặp nguy hiểm.
Thời Kim Lam chỉ liếc nhìn ông ta một cái rồi phớt lờ lời nhắc nhở của người đàn ông lịch thiệp. Cô duỗi tay sờ vào trong túi, sau đó lấy ra vật phẩm cấp sử thi - Chiếc gương ma thuật (Trông không giống lắm). Trước khi vào màn chơi mới, cô đã đổi chiếc gương cầm tay hình quả táo của Vưu Tri Vi với ma nữ mặc váy cưới để lấy lại vật phẩm này.
Hành động của cô khiến người đàn ông lịch thiệp chau mày. Cô gái mặc quần da cũng nhìn chằm chằm chiếc gương hình trái tim màu hồng mà cô vừa lấy ra, muốn biết cô đang làm gì. Thời Kim Lam giơ chiếc gương vô cùng nữ tính lên trước mặt mình, lẩm bẩm trong miệng: “Gương ma thuật ơi gương ma thuật à, ai là cô gái xinh đẹp nhất trên đời?” Người đàn ông lịch thiệp: “...'
Cô gái mặc quần da: “...”
Bị thần kinh à?
Chiếc gương ma thuật không phản ứng gì, chỉ phản chiếu khuôn mặt giả bên ngoài mặt Thời Kim Lam.
Thời Kim Lam thở dài. Sau đó trước ánh mắt như đang nhìn một đứa thiểu năng trí tuệ của người đàn ông lịch thiệp, cô đột ngột xoay mặt gương về phía cô gái mặc quần da cách đó không xa và bắt đầu đọc thân chú: “Gương ma thuật à gương ma thuật ơi, hãy phản chiếu dáng vẻ hiện tại của cô ta đi”
Người đàn ông lịch thiệp: “...' Cái đó là thứ nên phản chiếu à? Cái đó là thứ nên phản chiếu àiI
Cơn hoảng loạn ngắn ngủi nhanh chóng qua đi, ông ta bình tính lại. Trong phòng vệ sinh có một mặt gương trơn bóng, từ chỗ ông ta đang đứng có thể nhìn thấy bóng dáng của cô gái tóc xoăn được phản chiếu trong gương.
Nếu cô gái mặc quần da có thể phát hiện mặt mũi của mình biến mất nhờ soi gương thì bây giờ cô ta đã chẳng bình tĩnh như thế.
Nhưng ngay sau đó, ông ta bỗng nhìn thấy cô gái mặc quần da há miệng kêu lên thảm thiết, cô ta hét lớn: “Mặt của tôi! Mặt của tôi đâu! Mặt của tôi đâu rồi?”
Thời Kim Lam bình tĩnh gập đóng chiếc gương, sau đó nhét nó về túi. Đương nhiên không phải cô lên cơn nên cứ lẩm bẩm gương ma thuật gì đó, mà là do vật phẩm cấp sử thi này có tên là “chiếc gương ma thuật”. Tác dụng của nó là có thể phản chiếu dáng vẻ khách quan của người hoặc vật trước gương, và để sử dụng vật phẩm thì phải đọc thần chú như khi nãy cô đã đọc với cô gái mặc quần da, vật phẩm này không có thời gian hồi chiêu.
Lúc đọc giới thiệu vật phẩm, Thời Kim Lam còn thấy cạn lời. Cô tự hỏi “khách quan” ở đây có nghĩa là gì, có giống trước và sau khi một người phụ nữ tẩy trang không. Vì vậy hiện tại cô mới thử dùng trước cô gái mặc quần da, không ngờ vật phẩm này còn có tác dụng xóa bỏ ảo giác.
Cô gái mặc quần da sờ soạng gương mặt, nhưng đối với cô ta thì những chỗ mình chạm vào vẫn là mũi, là mắt, chứ đâu phải một khuôn mặt trống không kỳ lạ như trong gương đâu. Sau khi chắc chắn mình không nhầm lẫn, cô ta chợt nghĩ tới điều gì đó, thế nên ngẩng đầu nhìn lên Thời Kim Lam. Nếu bây giờ cô ta vẫn còn mặt mũi thì có lẽ ánh mắt sẽ vô cùng hung ác, nhưng gương mặt cô ta trống rỗng, chỉ có giọng nói oang oang vang lên, “Mặt gương đó là cái gì? Có phải cô dùng vật phẩm với tôi không?” Giọng nói chất vấn của cô ta vang vọng khắp phòng khách, đến mức người đàn ông lịch thiệp thấy đau tai lùi lại liên tục.
Thời Kim Lam cũng bịt tai lại, vô tội bảo: “Mắc mớ gì tôi phải dùng vật phẩm? Cô có phải kẻ thù của tôi đâu.” Nhưng lời nói của cô đâu có sức thuyết phục? Nhất là khi cô còn đọc lời thoại kinh điển của nữ hoàng ác độc trước khi soi mặt gương trước mặt cô gái mặc quần da nữa, trông chẳng khác gì một kẻ chuyên đánh cắp gương mặt của người khác để khiến mình xinh đẹp hơn. Cô gái mặc quần da đang rất xúc động, khi thấy Thời Kim Lam giả vờ vô tội thì cô ta lập tức tiến lên hai bước định kéo cô. Nhưng cô đã né đi dễ dàng, còn nói: “Thay vì nghi ngờ tôi đã làm gì cô thì chi bằng nghĩ lại cho kỹ là mình đã gặp phải thứ gì trong phòng bếp và nhà vệ sinh đi. Có khi cô đã bị quái vật trong biệt thự để mắt tới, trở thành mục tiêu săn bắt của nó rồi chăng?”
Lời cô nói khiến cơn điên của cô gái mặc quân da dừng lại. Cô ta lúng túng đứng tại chỗ, dường như đang ngẫm nghĩ gì đó.
Một lúc sau, cả người cô ta run lên, nỗi sợ trỗi dậy trong lòng, “Hướng... Hướng dẫn vượt ải có viết... Người đánh mất chính mình... Sẽ là người chết vào buổi tối...
Nghe vậy, Thời Kim Lam nhướn mày, bình tĩnh hỏi lại: “Nếu thế thì cô đã bị quái vật xếp vào sổ tử thần rồi còn gì?” Giọng nói của cô nhẹ hãng nên vô cùng lạc quẻ so với bầu không khí hiện giờ. Ánh mắt người đàn ông lịch thiệp nhìn cô thoáng qua vẻ kinh ngạc, dường như ông ta đang cảm thấy cô đúng là biến thái.
Cô gái mặc quân da vốn đã thấy hoảng loạn rồi, nay còn nghe cô nói vậy thì càng suy sụp hơn. Cô ta nhữn chân ngã khụy xuống đất, lầm bẩm trong miệng: “Sao lại là tôi? Sao lại là tôi”
Thời Kim Lam chẳng thèm né tránh, cứ đứng vậy trước mặt cô gái mặc quân da, “Trước tiên thì cô đừng hoảng hốt, chẳng phải còn chưa tới lúc chết à? Thay vì ngồi đây khóc lóc thì chi bằng cô thuật lại những gì đã xảy ra trong phòng bếp và hướng dẫn vượt ải đi.”
Cô gái mặc quân da nghe cô nói mà ngỡ như bắt được cái phao cứu mạng, vội vàng ngẩng đầu nói: “Cô... Cô có cách gì ư?” Thời Kim Lam không giả vờ làm người tài giỏi, lắc đầu, “Nhưng cũng đâu thể ngồi đây chờ chết, đúng chứ?” Nghe cô nói vậy, cô gái mặc quần da đã bớt hoảng loạn hơn, gắng gượng đứng dậy khỏi mặt đất, “Tôi... Sau khi chia nhóm xong, tôi đã vào phòng bếp... Tôi... Tôi thấy mấy dụng cụ nấu ăn trông có vẻ kỳ lạ nên mới mở tủ lạnh... Bên trong chẳng có gì hết nhưng lại tỏa ra mùi máu thoang thoảng. Khi đó tôi sợ lắm, xoay người định rời khỏi bếp, kết quả là...”
Kết quả chẳng biết máu từ đâu xả xuống, dội ướt hết người cô ta. Cô ta vội vàng chạy ra khỏi bếp nhưng cửa bếp đã đóng sầm lại. Máu đặc sệt nặng trĩu gần như đè bẹp cô ta, nhưng ngay khi cô ta những tưởng mình sắp tàn đời thì cửa phòng bếp lại mở ra.
Những chuyện xảy ra sau đó thì như mọi người đã thấy. Đã tới nước này thì cô gái mặc quần da chẳng cần nói dối nữa. Quả thật cô ta đã không nhìn thấy khung cảnh kinh tởm trong tủ lạnh như bọn họ.
Lúc này, Thời Kim Lam đã có thể xác định đại khái rằng cái thứ được gọi là quái vật sẽ giết người theo một quy tắc nhất định. Cô gái mặc quần da đã vô tình vi phạm quy tắc giết người nên bị quái vật đánh dấu.
Đầu tiên chỉ là mất mặt mũi, sau đó đến tối, quái vật mới “xuất hiện”.
Trong nhà vệ sinh, cô gái tóc dài và cô gái tóc xoăn vẫn luôn theo dõi mọi chuyện đều vô cùng căng thẳng. Nhiều lần cô gái tóc dài muốn xoay người nhìn lại, nhưng lại sợ cô gái tóc xoăn sẽ gặp chuyện nên đành cố nhịn.
Sau khi nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Thời Kim Lam và cô gái mặc quần da, chẳng biết có phải bị ảnh hưởng tâm lý hay không mà cô gái tóc xoăn bỗng cảm thấy máu dính trên quần áo mình sền sệt đến lạ. Cô ta vội vàng nép vào một góc mà cô gái tóc dài có thể nhìn thấy trong nhà vệ sinh, sau đó vội vàng thay quần áo. Đến khi rời khỏi nhà vệ sinh, cô gái tóc xoăn tưởng như mình đã sống lại, cảm giác dính nhớp kỳ lạ trước đó cũng đã biến mất. Đúng lúc này, đột nhiên có một tia chớp rạch ngang bầu trời, tiếng sấm âm ï vang lên khiến người ta rờn rợn, sau đó chiếc đèn chùm rực rỡ bỗng dưng vụt tắt.
*xx** 67 *xx**