C68
C68C68
CHƯƠNG 68: Bảy ngày bảy đêm (4)
Căn biệt thự rơi vào im lặng, tiếng sấm bên ngoài vốn dĩ đã nhỏ lại, nhưng sau khi tia chớp sáng lên rạch ngang nên trời thì tiếng sấm càng lúc càng lớn.
Trong phòng khách tối om, mọi người đều vô cùng căng thẳng. Đặc biệt là cô gái mặc quần da vừa biết mặt mũi của mình biến mất, cô ta vô thức nghiêng qua phía Thời Kim Lam như mong được bảo vệ.
Nhưng trước khi cô ta kịp tới gần thì cô đã vội lùi lại một bước, bình tĩnh hỏi: “Bây giờ là mấy giờ?”
Mọi người đều đang lúng túng vì bóng tối bất chợt ập tới, nay nghe cô nói vậy thì không khỏi ngạc nhiên. Cô gái tóc dài lấy điện thoại ra, sau đó hít vào một hơi khi nhìn rõ thời gian, “Năm... Năm giờ... Từ khi bọn họ xuất hiện trong biệt thự tới bây giờ cùng lắm cũng chỉ mới hai mươi phút, nhưng rõ ràng trên điện thoại đang hiển thị 5 giờ chiều.
Đây cũng là lân đầu những người khác gặp phải trường hợp này, nỗi sợ bóng đêm còn chưa nguôi ngoai thì bọn họ đã có thêm một nỗi sợ mới.
Cô gái mặc quân da hoảng sợ, “Sao thời gian trôi nhanh hơn rồi!"
“Sao tôi cảm thấy mấy người có mua hướng dẫn vượt ải hay không thì cũng như nhau ấy nhỉ?” Thời Kim Lam nêu ra một thắc mắc vô cùng hợp lý.
Thị lực của cô rất tốt, hơn nữa sắc trời cũng chưa tối hẳn, vì vậy cho dù biệt thự có tắt đèn thì đáng lý ra cô vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ trong bóng đêm. Nhưng hiện tại trước mắt cô chỉ có một màu đen đặc, thậm chí giơ tay lên cũng chẳng thấy gì, cứ như hai mắt cô đã bị vải đen bịt kín rồi vậy. Sao những người còn lại có thể tiếp lời cô được? Bọn họ đều mua hướng dẫn vượt ải, vốn cứ tưởng cho dù không thể hoàn thành nhiệm vụ ẩn để lấy vật phẩm cao cấp thì cũng có thể vượt ải bình yên, nhưng biến cố hiện giờ đã chệch khỏi quỹ đạo ban đầu được viết trong hướng dẫn. Thậm chí giờ đây bọn họ còn chẳng dám tin quy tắc “ban ngày an toàn, quái vật chỉ xuất hiện giết người vào buổi tối” của màn chơi “Bảy ngày bảy đêm”.
Phòng khách yên tĩnh đến mức khiến người ta thảng thốt. Tiếng mưa rơi rả rích lên ô cửa sổ nghe như có ai nên búa phá cửa nhà.
Sau cùng, cô gái mặc quần da không chịu nổi bầu không khí này nữa, xung quanh lại chẳng có ai để dựa dẫm nên cô ta run sợ bật khóc thành tiếng. Cô ta không gào khóc, cũng chẳng phát điên, mà chỉ khe khẽ nỉ non. Đến mức Thời Kim Lam cũng phải cảm thấy tiếng khóc của cô ta bất thường. Cô lấy điện thoại mở đèn pin lên, chiếu sang cô gái mặc quần da, bóng tối tan đi để lại một khung cảnh đập vào mắt cô.
Chẳng biết từ lúc nào, cô gái mặc quần da đã ngã ngồi xuống đất. Mái tóc dài vừa gội ướt nhẹp xõa tung rũ xuống, trông cô ta chẳng khác gì con thủy quái bò từ dưới giếng sâu lên.
Cô ta đưa tay che mặt, bật khóc nức nở đến run vai. Ba người còn lại thấy Thời Kim Lam bật đèn điện thoại thì mới hoàn hồn và bắt chước cô mở đèn pin.
Bốn nguồn sáng cùng chiếu về phía cô gái mặc quần da, thế nhưng dường như cô ta không hề hay biết mà vẫn ngồi bệt dưới đất và khóc thút thít.
Lúc này trong lòng tất cả mọi người trong phòng khách đều nảy ra một suy đoán, có lẽ cô gái mặc quân da đã “đánh mất chính mình rồi. Nếu cứ để cô ta khóc lóc tiếp thì sợ rằng những người còn lại sẽ bị ảnh hưởng.
Cô gái tóc dài chậm rãi dịch vê phía Thời Kim Lam nhờ ánh đèn điện thoại, cô ta chỉ vào cô gái mặc quân da rồi mở khẩu hình miệng: Bây giờ phải làm sao?
Do trạng thái hiện tại của cô gái mặc quân da nên chẳng ai dám lại gần cô ta, nhưng nếu cứ để cô ta như vậy thì chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Cô gái tóc xoăn cũng lại gân. Cô ta mấp máy môi nhìn cô gái mặc quân da ngôi trên mặt đất, sau đó lại nhìn sang Thời Kim Lam đang suy tư, đáy mắt bỗng thoáng qua những cảm xúc phức tạp. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tt. Đúng lúc này, người đàn ông lịch thiệp vẫn luôn im lặng bất ngờ cầm điện thoại bước tới và kéo cô gái mặc quần da dậy. Cô ta ngẩng đầu lên, để lộ một gương mặt vô cùng xinh đẹp, yếu đuối đầm đìa nước mắt. Thấy vậy, ba người đồng loạt hít vào một hơi. Người đàn ông lịch thiệp vô thức lùi lại một bước.
Trên người cô ta vẫn là bộ quần áo khi mới rời khỏi nhà vệ sinh, nhưng mắt, mũi, miệng đều đã thay đổi.
Vì khóc lóc nức nở nên trông gương mặt xinh đẹp ấy rất yếu đuối, đáng thương. Đôi mắt phượng rưng rưng nước mắt thoáng do dự, mái tóc đen nhánh tô điểm cho làn da trắng nõn nà, cần cổ quyến rũ chết người.
Rõ ràng đây là một khuôn mặt hết sức xinh đẹp, nhưng mọi người chẳng dám thưởng thức, thậm chí còn thấy tê rân cả người.
Đặc biệt là cô gái tóc xoăn siết chặt bả vai của cô gái tóc dài khiến cô ta đau điếng, nhưng vì không dám lên tiếng trong bâu không khí thế này nên cô ta bèn nghiêng đầu trừng mắt với cô gái tóc xoăn, ý hỏi cô gái đối diện đang làm trò gì đó. Nhưng lúc này sắc mặt cô gái tóc xoăn đã tái mét tới nơi. Cô ta nhìn chằm chằm gương mặt đã thay đổi của cô gái mặc quần da, trong mắt ánh lên vẻ ngỡ ngàng.
Cô gái tóc dài khó hiểu, quả thật mọi người đều khá bất ngờ khi thấy khuôn mặt của cô gái mặc quần da thay đổi, nhưng vì trước đó cô ta đã bị mất mắt nên giờ đây bọn họ cũng không quá ngỡ ngàng. Nhưng phản ứng của cô gái tóc xoăn lại rất lố lăng, cứ như... Cứ như cô ta đã từng nhìn thấy khuôn mặt đó rồi vậy.
Ngay khi ý nghĩa này xuất hiện, cô ta lập tức nhớ tới sự kiện cô gái tóc xoăn đã hoảng hốt bỏ chạy khỏi bếp khi nấy, trong lòng bỗng nảy ra một suy đoán đáng sợ... Chẳng lẽ gương mặt hiện tại của cô gái mặc quần da chính là khuôn mặt của cái đầu trong tủ lạnh?
Suy đoán này khiến cô ta nổi da gà, vô thức nhìn sang Thời Kim Lam đứng bên cạnh mình. Khi thấy cô đang quan sát cô gái đã nín khóc đối diện, cô ta mấp máy môi định nói ra suy đoán của mình, nhưng lại sợ nếu mình vạch trần thân phận của cô gái kia thì sẽ bị để mắt nên đành mím môi không hó hé nửa lời.
Người đàn ông lịch thiệp đứng gần cô gái mặc quân da nhất đã lấy lại bình tĩnh, thản nhiên hỏi: “Cô ổn chứ? Nín khóc đi đã.”
Cô gái lau đi giọt lệ khóe mắt, giọng nói nức nở vừa mềm mại vừa ngọt ngào.
Ngay lúc mọi người đang cảm thấy vô cùng nan giải, chẳng biết phải giải quyết cô gái kia thế nào thì Thời Kim Lam đã nghe thấy âm thanh thông báo của hệ thống...
“Chúc mừng người chơi số 54088 đã mở nhiệm vụ cốt truyện. Chi tiết nhiệm vụ như sau..."
[Chi tiết nhiệm vụ: ... Khoảng 5 giờ chiều, bạn và bạn bè của mình cùng nhau gõ cửa một căn biệt thự trong núi, có một ông quản gia lớn tuổi đã tiếp đón các bạn...] [Nhiệm vụ cốt truyện số 1: Phòng tắm về đêm]
[Yêu cầu nhiệm vụ: Bạn hãy đi một mình đến phòng tắm dưới tâng một vào lúc 12 giờ khuya để gội đầu mười phút, đồng thời trong quá trình gội đầu hãy đọc diễn cảm bài thơ “Trường hận ca”.]
Thời Kim Lam: ”...”
Đậu má, hệ thống chập mạch rồi đúng không? Gội đầu và “Trường hận ca” liên quan chỗ chó nào? Dương Ngọc Hoàn mà nghe thấy mày nói thì chắc sẽ bật nắp quan tài, cào rách mặt hệ thống rác rưởi nhà mày mất!
Mà quan trọng hơn nữa là “Trường hận ca” không nằm trong phạm vi thơ học thuộc của kỳ thi đại học!
Thời Kim Lam tức tới cạn lời, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của hai người bên cạnh thì cô hiểu ra bọn họ cũng nhận được nhiệm vụ cốt truyện.
Cô còn chưa kịp nghĩ ngợi gì thêm thì đã nghe thấy tiếng bước chân loẹt xoẹt vang lên. Một ông già tóc hoa râm mặc áo đuôi tôm trông vô cùng lịch sự xuất hiện trong tâm mắt mọi người.
Cô gái tóc dài xích lại gân cô, giọng nói run nhẹ: “Hướng dẫn vượt ải mà tôi mua không có nhắc tới NPC...”
Cô đã đoán được đại khái rằng xem ra không phải màn chơi này bị thêm thắt một vài chỉ tiết, mà nó đã chệch đi hẳn khỏi quỹ đạo ban đầu, thứ duy nhất còn giống với màn chơi “Bảy ngày bảy đêm” gốc chỉ có bối cảnh trò chơi.
Thật ra đối với Thời Kim Lam thì màn chơi có thay đổi hay không cũng như nhau, chỉ là cô hơi lo lắng cho Tống Dư Ngộ mà thôi. Có lẽ anh đã lên tâng hai để xem thử bên trên phòng bếp có gì không, nhưng tới giờ vẫn chưa thấy anh về, chẳng biết có phải đã gặp sự cố gì không. Quản gia câm một ngọn đèn dầu cổ xưa trong tay, đứng trên cầu thang nhìn xuống các người chơi. Ánh đèn mờ tối hắt lên gương mặt già nua của ông ta, phác họa rõ những nếp nhăn xấu xí.
Hành động của ông ta cứng nhắc, lúc xuống lầu trông giống con rối bị người khác giật dây, hệt như có thể bước hụt và ngã lăn xuống câu thang bất cứ lúc nào. Tuy nhiên mỗi khi ông ta nhấc chân lên tưởng chừng sắp bước hụt thì bàn chân lại vững vàng đặt xuống, cứ như thể ông ta chỉ cố tình làm vậy để đùa giỡn những kẻ đang nhìn chằm chằm mình.
Chẳng biết đã qua bao lâu, cuối cùng ông ta cũng đứng vững trên mặt đất. Thời Kim Lam cố ý nhìn thoáng qua đồng hồ hiển thị trên điện thoại, hiện tại đã là năm giờ rưỡi.
Dòng chảy thời gian càng ngày càng trôi nhanh, nhưng tốc độ hành động của người chơi và NPC sẽ không thay đổi. Mấy luồng sáng chiếu từ đèn pin điện thoại rọi về phía quản gia, nhưng dường như ông ta không hề thấy chói mắt. Khi nhìn thấy cô gái mặc quần da đang sợ sệt, đôi mắt hốc hác của ông ta bắt đầu chuyển động, câu đầu tiên thốt ra lại là: “Cô chủ... Cũng ở... Đây à...”
Chỉ nhiêu đó cũng đủ khiến mọi người lạnh sống lưng, còn cô gái được ông ta gọi là cô chủ thì lại run bần bật mất kiểm soát. Cô ta do dự suy nghĩ, nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì.
Ông quản gia lại nói: “Những người này... Là bạn của cô chủ ư?”
Giọng nói của ông ta đã không còn khản đặc như lúc này, thậm chí càng ngày càng lưu loát. Khi nói chuyện, đôi con ngươi của ông ta đảo qua quan sát những người bạn của “cô chủ”.
Cô gái tóc dài và cô gái tóc xoăn đồng loạt nín thở, người đàn ông lịch thiệp thì thoáng chần chừ như định nói gì đó, nhưng ông ta còn chưa kịp lên tiếng thì Thời Kim Lam đã giành trước, “Đúng vậy, cô ấy mời bọn tôi tới chơi, kết quả tự dưng biệt thự cúp điện làm bọn tôi sợ hết hồn.”
Cô chẳng sợ bị vạch trần, bắt đầu bịa chuyện lung tung. “Cô chủ” quay sang nhìn Thời Kim Lam, sau đó không ngừng gật đầu và cất giọng mềm mại, ngọt ngào: “Sao... Sao bỗng nhiên cúp điện thế?”
Nghe cô ta hỏi vậy, những người còn lại đều hiểu ra cô ta vẫn là cô gái mặc quần da, nhưng dường như cô ta vẫn chưa biết mình đã có một gương mặt mới sau khi vô cớ bị mất mặt.
Ông quản gia giơ ngọn đèn dầu lên đối diện mặt mình, nương nhờ ánh nến để quan sát nhóm người trước mặt. Ánh mắt và hành động kỳ lạ ấy khiến mọi người run sợ, nhưng bọn họ đều không dám né tránh cái nhìn đánh giá của ông ta. Nửa phút trôi qua, cuối cùng ông quản gia cũng hạ ngọn đèn dầu cũ kỹ xuống và chậm chạp nói: “Có lẽ là bị đứt cầu dao do thời tiết xấu. Tôi đang định đi mở công tắc điện, nhưng già cả chân yếu tay mềm, sợ là không bật công tắc nguồn điện nổi. Trong số mọi người có ai có thể đi cùng tôi không?” Ông ta vừa dứt lời, cả phòng khách đã rơi vào im lặng. Thấy không ai trả lời, ông quản gia lại nói thêm: “Tôi chỉ cân một người thôi... Một người là đủ rồi...” Ông ta cứ lặp đi lặp lại hai chữ “một người”, nhưng đối với năm người chơi thì hai từ này chẳng khác gì lưỡi hái của tử thần.
xx**% 68 xx**%