Vô Hạn Lưu: Cả Lớp Điên Cuồng Tìm Đường Chết (Dịch Full)

Chương 69 - C69

c69 c69c69

CHƯƠNG 69: Bảy ngày bảy đêm (5)

Giữa sự im lặng chết chóc, năm người chơi trong phòng khách đều nhìn nhau. Sau một lúc im lặng, Thời Kim Lam quơ quơ ánh đèn điện thoại, “Để tôi đi với ông, tôi khỏe lắm đó."

Nghe cô nói vậy, những người khác không khỏi hít vào một hơi. Cô gái tóc dài muốn xin đi cùng, nhưng lại bị cô gái tóc xoăn đứng bên cạnh kéo một cái, thế là mới nhớ thế giới ác mộng có quy tắc không cho người chơi đưa ra yêu cầu với NPC.

Cô ta không biết xin thêm một người đi cùng thì có tính là yêu câu không, nhưng quả thật bây giờ không nên làm loạn. Thời Kim Lam quay đầu đưa mắt ra hiệu cho cô gái tóc dài đừng manh động. Ông quản gia lập tức quay người, câm ngọn đèn dầu kiểu cũ bước tới cầu thang. Thấy vậy, cô cũng cầm điện thoại đuổi theo.

Ánh đèn điện thoại lắc lư nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mọi người. Cô gái tóc dài lập tức nói: “Chúng ta không thể để cô ấy đi một mình được.”

Cô gái tóc xoăn buông tay cô ta ra, chẳng thèm quan tâm: “Cô ta tự muốn đi một mình chứ có phải chúng ta ép đâu.”

Giọng điệu và thái độ của cô ta khiến cô gái tóc dài vô cùng tức giận, hung hăng trừng mắt liếc cô ta một cái, “Nếu biết trước cô là loại người này thì khi nãy tôi đã không giúp cô rồi. Cô ấy gặp chuyện thì cô cũng đâu có lợi gì? Cô không sợ người tiếp theo bị quái vật tìm là mình à?” Cô ta thật sự rất tức nên nói chuyện chẳng nể nang gì, khiến cô gái tóc xoăn cũng phải nhăn nhó, “Cô tốt bụng thế thì tự đuổi theo đi? Mặc gì bắt bọn tôi cũng phải đi cùng?”

Nhác thấy hai người sắp cãi to, người đàn ông lịch thiệp vội vàng hòa giải, “Thôi đừng cãi nữa! Đừng cãi nữal Đúng là không thể làm ngơ thật.”

Vừa nói ông ta vừa nháy mắt ra hiệu với hai người, ý bảo bên cạnh bọn họ vẫn còn một người có vấn đề.

Hai người đành im lặng mặc cho lửa giận còn trong lòng. Cô gái tóc dài nói với cô gái mặc quân da: “Lúc nấy quản gia gọi cô là cô chủ, có lẽ cô có thể ra lệnh cho ông ta được đó, cô đi với tôi tìm ông ta đi.'

Cô gái mặc quần da tái mặt khi nghe thấy hai chữ “cô chủ”, gương mặt xinh đẹp nay lại càng yếu ớt, đáng thương, khiến người khác không nỡ lớn tiếng với cô ta. Cô gái tóc dài thấy vậy thì cũng không dám lớn tiếng lặp lại câu vừa rồi, chỉ nhìn chằm chằm cô ta chờ câu trả lời. Sắc mặt cô gái mặc quân da càng trắng bệch, chậm chạp không chịu đáp là có hay không. Tuy nhiên cô gái tóc dài cũng hiểu được sự im lặng của cô ta có nghĩa là gì.

Trong hướng dẫn vượt ải còn đề cập tới một quy tắc, đó là mỗi ngày quái vật chỉ giết một người. Nếu Thời Kim Lam gặp chuyện thì hiển nhiên cô gái mặc quần da cho dù có bị quái vật để ý thì vẫn có thể sống thêm một ngày.

Cô gái tóc dài cảm thấy buồn nôn, cô ta rời mắt khỏi cô gái mặc quân da và nhìn sang người đàn ông lịch thiệp, lại thấy ông ta mỉm cười xấu hổ, “Tôi theo số đông."

Nói thì khí thế lắm, nhưng chẳng phải cuối cùng vẫn không muốn đi cứu người à? Cô gái tóc dài nhìn lại từng người một, bỗng nhiên cảm thấy thật kinh tởm. Cô ta câm điện thoại chạy theo hướng Thời Kim Lam và ông quản gia vừa rời đi.

Lần này cô gái tóc xoăn không cản cô ta nữa, thậm chí còn cười nhạo: “Đã vào đây rôi mà còn giả làm thánh mẫu?”

Chỉ cần Thời Kim Lam chết thì đêm nay quái vật sẽ không giết người nữa, mọi người có thể vượt qua đêm bão âm u này một cách an toàn mà chẳng cần vừa làm nhiệm vụ cốt truyện vừa run sợ.

Người đàn ông lịch thiệp nghe cô ta nói thế thì không đồng tình: “Lý tưởng sống của mỗi người khác nhau, cô đâu cần nói khó nghe như vậy.”

Còn cô gái mặc quần da khoanh tay trước ngực, nãy giờ vẫn không nói gì. Tiếng sấm đùng đoàng vẫn vang lên không dứt. Dường như trong biệt thự có rất nhiều cửa sổ sát đất, tiếng mưa rơi đập vào cửa sổ phát ra từ khắp mọi nơi. Thời Kim Lam không muốn điện thoại hết pin nên đã tắt đèn, hơn nữa dù sao cũng đã có ánh đèn dâu. Cô chậm rãi nhấc chân bước theo sau ông quản gia. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tụt.

Tiếng giày dép nện trên sàn nhà vang vọng khắp nơi. Thời Kim Lam nhìn màn hình ảo mà chẳng thèm ngẩng đầu, xem qua bài thơ “Trường hận ca”. Khi nhìn thấy từng câu thơ dài đằng đẳng, cả người cô tê rần lên.

840 chữ! 840 chữ!

Đậu má, hệ thống mày bị điên à?

“Cô đang... Nhìn gì vậy?” Ông quản gia hỏi, tay cầm đèn dầu di chuyển, đôi mắt cứng đờ chậm rãi động đậy nhìn thẳng vào mặt cô. Thời Kim Lam đoán ông ta không thể nhìn thấy màn hình ảo, chỉ là để ý thấy tâm mắt cô cứ nhìn chằm chằm vào một chỗ nên mới hỏi vậy.

“Tôi đang đọc thơ.” Thời Kim Lam thành thật trả lời, sau đó còn hỏi ngược lại: “Trường hận ca á, ông biết không?”

Hình như ông quản gia không cần chớp mắt, từ nãy đến giờ cứ nhìn thẳng về phía trước. Lúc nãy ông ta hơi cụp mắt, trông như đứng từ trên cao nhìn xuống người đối diện.

Sau một lúc im lặng, cuối cùng ông quản gia cũng trả lời: “Có... Có nghe nói. Cô chủ... Cô chủ thích bài thơ này nhất, còn nói Dương quý phi thật đáng thương..."

Dường như Thời Kim Lam chẳng hề cảm nhận được bầu không khí kinh dị mà ông ta cố tình tạo nên, còn chớp chớp mắt. Cô không ngờ mình chỉ thuận miệng buôn chuyện thôi mà cũng phát hiện tình tiết mới.

Cô thong thả đáp một tiếng, sau đó tò mò: “Trong mắt ông thì cô chủ của ông là người thế nào?”

Cô gái mặc quần da bị đổi mặt, mà gương mặt mới còn giống y đúc cái đầu trong tủ lạnh. Điều này chứng tỏ cô chủ của căn biệt thự này đã chết, thậm chí còn bị người ta phanh thây và nhét vào tủ lạnh.

Ông quản gia nhìn chằm chằm cô, sau đó xoay người câm đèn dầu đi tiếp. Ngay lúc Thời Kim Lam tưởng ông ta sẽ không trả lời thì đột nhiên ông ta lại chậm chạp lên tiếng: “Cô chủ... Cô chủ là một người ngây thơ, hồn nhiên... Cô ấy rất tốt bụng, thích đứng trước cửa sổ ca hát, thích cứu giúp động vật trong rừng, và đối xử với chúng tôi rất tốt... Rất tốt...”

Ông ta chậm rãi lặp đi lặp lại hai chữ “rất tốt”. Thời Kim Lam ngẫm nghĩ gì đó, gật đầu, “Vậy à, vậy trong biệt thự chỉ có ông với cô ấy thôi hả?”

Ông quản gia vẫn không quay đầu lại, chỉ lễ phép trả lời câu hỏi của cô: “Còn có ông chủ, bà chủ và cậu chủ nhỏ nữa...

“Thế sao không thấy bọn họ đâu hết vậy?” Thời Kim Lam hỏi tiếp.

Ông quản gia đột nhiên dừng bước, giơ tay cầm ngọn đèn dầu chiếu lên cao, chiếc công tắc nguồn điện bên trên tủ chén thủy tinh nơi vách tường hiện ra.

Hình như tiếng sấm đã dừng lại, mưa vẫn còn rơi, tuy nhiên âm thanh truyền tới hành lang không rõ ràng lắm. Mà rõ ràng hơn cả chính là tiếng nước nhỏ giọt tí tách rơi xuống vũng nước vang vọng, nhưng vì hoàn cảnh tối đen nên nghe có vẻ u ám, đáng sợ. Ông quản gia chậm rãi xoay đầu lại, đôi mắt đục ngầu âm u và hành động gượng gạo càng khiến ông ta trông giống một con cương thi hơn.

“Cô... Mau lại đó kéo công tắc nguồn điện lên đi.” Ông ta nói, sau đó chủ động lùi lại một bước để nhường chỗ cho Thời Kim Lam làm việc.

Thời Kim Lam nhún vai, “Tôi lùn lắm, với không tới.”

Nói rôi cô cố gắng vươn tay, nhưng hai chân vẫn dính chặt dưới đất, trông chẳng giống định nhón chân chút nào.

Ông quản gia im lặng.

Một người, một NPC giằng co một hồi, cuối cùng Thời Kim Lam mới cất giọng thương lượng: “Ông cao hơn tôi một chút, hơn nữa công tắc nguồn điện cũng chẳng cứng đến thế đâu. Hay là ông đưa đèn cho tôi, tôi đứng bên cạnh rọi đèn giúp ông, còn ông thì kéo công tắc nguồn điện, chịu không?”

Cô sẽ không để một NPC chưa rõ là địch hay bạn ở sau lưng mình, nhất là khi hiện tại đang là ban đêm - Thời điểm quái vật có thể giết người như quy tắc nói.

Ông quản gia trợn mắt trông vô cùng đáng sợ, nhưng vẻ mặt Thời Kim Lam vẫn lạnh như tiền: “Ông cứ suy nghĩ lại đi? Đúng lúc tôi đang học thuộc thơ, tôi không ngại đứng đây vừa học vừa chờ ông đâu.”

Sau đó cô cũng không đi tới lấy đèn, có lẽ là muốn chờ quản gia chủ động đưa cho mình.

Tiếng nước nhỏ giọt tí tách càng ngày càng lớn. Ông quản gia cứ nhìn chằm chằm khiến Thời Kim Lam cảm thấy khó chịu, vì vậy cô bèn cúi đầu nhìn màn hình ảo, đọc thơ thành tiếng. Giọng của cô không nhỏ, cứ thế xuyên qua hành lang và rơi vào tai cô gái tóc dài.

Mới đầu cô gái tóc dài còn hoảng sợ, nhưng sau khi nhận ra đó là giọng của Thời Kim Lam thì cô ta cầm điện thoại tìm tới theo tiếng động.

Chẳng mấy chốc cô ta đã nhìn thấy một cô gái cột tóc đuôi ngựa đang mở màn hình ảo của hệ thống ra và ngâm nga bài thơ “Trường hận ca”. Ông quản gia đứng cách cô khoảng một mét, ông ta nhìn chằm chằm sườn mặt cô như thể muốn đục ra một lỗ.

Cô gái tóc dài: “...'

Cứ thấy kỳ lạ chỗ nào ấy.

Cô ta còn chưa nghĩ ra kỳ lạ chỗ nào thì Thời Kim Lam và ông quản gia đã quay đầu sang vì nghe thấy tiếng bước chân, một người nhíu mày, còn một người thì giãn mặt ra. “Sao cô tới đây?” Thời Kim Lam hỏi.

Đương nhiên cô gái tóc dài sẽ không nói mình cố tình tìm tới, bởi lỡ đâu chọc giận quản gia thì biết làm sao giờ, vì vậy cô ta đành giả vờ ngơ ngác bảo: “Tôi... Tôi muốn ởđi vệ sinh... Nhưng vô tình đi lạc tới đây, sau đó thì nghe thấy có người đọc thơ..."

Cô ta diễn rất nhập tâm, nhưng rõ ràng trong phòng khách có nhà vệ sinh mà cô ta không đi, lại cố ý đi tới nơi này, hiển nhiên là đang lừa NPC.

Nhưng ông quản gia nào quan tâm lý do cô ta đến đây. Trước đó ông ta còn trợn trừng mắt bởi vì Thời Kim Lam không chịu giúp mình, nhưng giờ hai mắt đã thả lỏng, giọng điệu vẫn cứ đều đều như cũ: “Cô có thể tới đây kéo công tắc nguồn điện lên giúp tôi không?”

Cô gái tóc dài lập tức hiểu ra câu hỏi của ông ta là một cái bẫy, và đồng thời cũng đoán được Thời Kim Lam đang giằng co với ông quản gia vì không muốn kéo công tắc nguồn điện.

Nghĩ vậy, cô ta lại nhìn sang Thời Kim Lam thì thấy cô mỉm cười, hệt như cô ta có đồng ý hay không thì cũng không quan trọng.

Sau một lúc do dự, sau cùng cô gái tóc dài quyết định liêu lĩnh nói: “Công tắc nguồn điện ở đâu thế? Sao tôi chẳng thấy đâu hết?”

Thời Kim Lam: Vãi chưởng!

Ông quản gia: “...

Sau đó cô gái tóc dài giả vờ thắc mắc quay đầu tìm kiếm khắp nơi, trên mặt toàn là vẻ “Tôi không thấy thật luôn? Có phải mọi người đang trêu tôi không thế?”. Thậm chí cô ta còn bày ra vẻ mặt sợ hãi, vội vàng bước tới cạnh Thời Kim Lam và nói: “Ông quản gia, có phải ông lớn tuổi mắt mờ rồi không? Tôi không thấy công tắc nguồn điện ở đâu hết, ông đừng có dọa tôi nha.

Ông quản gia: “..”

Ông ta lùi lại, trợn trừng hai mắt, nhưng lần này ông ta không trừng Thời Kim Lam nữa mà trừng cô gái tóc dài đang diễn xuất lố lăng.

Mãi một lúc sau, ông ta mới buồn bã hỏi: “Không ai chịu giúp tôi thật à?”

Thời Kim Lam gật đầu thật mạnh, nói: “Khi còn học mẫu giáo, cô tôi luôn dạy rằng con người phải biết tự lực cánh sinh thì mới cơm no áo ấm.”

Cô gái tóc dài: “...”

Ai lại dùng “tự lực cánh sinh” và “cơm no áo ấm” kiểu đó chứ? Nhưng nghĩ thì nghĩ thế thôi, chứ sau cùng cô ta vẫn nghiêm túc phụ họa: “Thây cô của tôi cũng dạy việc ai thì người nấy làm. Tốt nhất thì ông vẫn nên nhanh chóng kéo công tắc nguồn điện lên đi, tôi còn mắc đi vệ sinh dữ lắm”

Ông quản gia: “..

Vù... Vù...

Một cơn gió rét lạnh thổi qua làm ngọn đèn dầu lắc lư thật nhẹ. Cuối cùng ông quản gia cũng thỏa hiệp: “Vậy các cô có thể tìm một người chịu giúp tôi tới đây không?”

Cô gái tóc dài: “1!!!”

Bọn họ cò kè mặc cả thành công rồi hả?

Nhưng cô ta còn chưa kịp vui mừng thì ngọn đèn dầu đã đột nhiên tắt ngúm, đèn pin điện thoại của cô ta tự động tắt, ngay cả màn hình ảo của Thời Kim Lam cũng đóng lại. Bóng tối bao trùm khắp hành lang hiu quạnh, bỗng có mùi máu thoang thoảng tỏa ra từ chỗ ông quản gia đang đứng.

xx**% 69 xx**%
Bình Luận (0)
Comment