C70
C70C70
CHƯƠNG 70: Bảy ngày bảy đêm (6)
Râầm! Rầm! Râm!
Tiếng vật nặng nện lên mặt đất vang lên khiến cô gái mặc quần sợ hãi quay đầu lại. Cô ta rọi ánh đèn điện thoại sang nhưng chẳng thấy gì, nơi được chiếu sáng chỉ có hành lang tối om.
Âm thanh đó vẫn không ngừng truyền tới, cô ta cuộn tròn mình rúc vào ghế sô pha, lưng dựa vào thành ghế, cơ thể run lên bần bật.
Sau khi cô gái tóc dài bỏ đi, người đàn ông lịch thiệp và cô gái tóc xoăn cũng cùng nhau rời khỏi. Ban đầu cô ta muốn xin đi cùng, nhưng lại bị bọn họ viện cớ không cần thành viên thứ ba từ chối. Cô gái mặc quân da biết bọn họ hắt hủi mình là vì mình bị quái vật theo dõi, bọn họ sợ cô ta sẽ thu hút những thứ không cân thiết.
Cô ta không dám đi nơi khác nên chỉ đành ở lại phòng khách một mình. Nhưng giờ đây khi tiếng động phát ra càng ngày càng gần, cô ta chẳng biết thứ đó là gì nên vô cùng sợ hãi. Sau đó cô ta lại nghĩ dù sao mình cũng phải chết, nếu không chết ở màn chơi này thì cũng chết ở màn chơi khác, bởi suy cho cùng thì đâu có ai có thể thoát khỏi thế giới đẫm máu, kinh dị này được...
Nỗi tuyệt vọng hóa thành mây đen lan rộng, bao phủ khắp cơ thể cô gái mặc quần da. Cô ta không hề phát hiện tâm trạng hiện tại của mình khác hoàn toàn khi mới vào màn chơi.
Dần dân...
Dường như có một âm thanh đang vang lên bên tai cô 1a... Chết thế này còn sướng hơn...
Cứ sống trong sợ hãi đâu ích gì?
Ngày nào cũng ngập trong lo lắng và sợ hãi, chẳng biết khi nào đầu mình sẽ lìa khỏi thân, chỉ bằng cứ vậy mà chết đi...
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
Cô gái mặc quần da nghe thấy nhịp tim của mình, tiếng sau càng lớn hơn tiếng trước khiến cô ta tưởng như cả lông ngực mình đang nẩy lên. Tốc độ lưu thông máu nhanh hơn khiến cô ta cảm thấy rất nóng, toàn bộ mạch máu trong cơ thể đều sôi sục thiêu đốt từng tấc da thịt của cô ta.
Ngay khi cô ta ảo tưởng cơ thể mình sắp nổ tung thì bỗng nhiên có một giọng nói lảnh lót vang lên từ trên đỉnh đầu cô ta, “Một mình cô rúc vào đó làm gì thế? Hai người kia đâu?” Giọng nói của cô gái không quá lớn, vừa đủ để truyền vào tai cô gái mặc quần da. Cô ta tưởng như bản thân là một kẻ sắp chết đuối được kéo ra khỏi mặt nước, cái đầu vùi trong khuỷu tay đột nhiên ngẩng lên.
Ngọn đèn dầu cũ tỏa ra ánh sáng màu vàng cam được một cánh tay trắng nõn nà giơ lên giữa không trung. Gương mặt của người cầm đèn tỏ ra ngờ vực, khó hiểu nhìn sang.
Cô gái mặc quân da hít vào, thở ra. Đợi đến khi không khí mát lành ùa vào trong khí quản, cô ta mới thấy như mình được sống lại, vội vàng nói: “Khi... Khi nấy tôi... Khi nãy tôi có cảm giác như mình bị thứ gì đó mê hoặc thì phải..."
Mặc dù người đối diện cô ta cũng là người chơi, nhưng cô ta chẳng màng liệu cô có ý xấu hay không, chỉ vội vàng nói ra cảm giác vừa rồi của mình. Thời Kim Lam nhướn mày, “Với trạng thái hiện giờ của cô thì không nên ở một mình đâu, dễ gặp chuyện lắm.” Cô gái mặc quần da ngẩn ra, sau đó suy sụp ôm chân, “Xin... Xin lỗi”
Sao tự dưng lại xin lỗi?
Thời Kim Lam không hiểu cô ta nghĩ gì, lặp lại câu hỏi khi nấy, “Hai người kia đâu?”
Cô gái mặc quần thút thít mấy tiếng: “Bọn họ muốn đi tìm manh mối... Bảo tôi ở lại đây nghỉ ngơi...”
Cô ta vừa dứt lời thì cô gái tóc dài đã cười lạnh, “Đáng lắm.”
Cô ta muốn kéo dài mạng sống của mình bằng cái chết của người khác, lại không ngờ chính mình cũng là vật hi sinh trong mắt người khác. Cô gái mặc quần da siết chặt quần áo mà chẳng dám nói gì, sau đó cô ta đột nhiên nghĩ ra gì đó nên do dự hỏi: “Các... Các cô quay về rồi. Vậy... Vậy ông quản gia của căn biệt thự này đâu?”
Vừa rồi mọi người nghĩ ông quản gia là NPC phụ trách giết người, có nhiệm vụ săn bắt người chơi, và cũng chính là quái vật trong màn chơi, vì vậy mới không dám đồng ý với yêu cầu của ông ta.
Bây giờ khi thấy các cô đã quay về an toàn, cô ta bỗng nghi hoặc có khi nào ông quản gia không định hại các người chơi, cùng lắm là chỉ phối hợp tạo nên bầu không khí đáng sợ cho trò chơi mà thôi? - Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tợt.
Nghe cô ta hỏi vậy, sắc mặt cô gái tóc dài trở nên bối rối. Cô ta do dự nhìn sang Thời Kim Lam thì phát hiện cô đã chạy tới bên cạnh cầu thang từ lúc nào, chẳng biết là đang nhìn gì. Thế là dưới ánh mắt thắc mắc của cô gái mặc quần da, cô ta chỉ tay vê phía hành lang.
Cô gái mặc quần da nhìn theo, phát hiện ông quản gia mặc áo đuôi tôm đang nhắm mắt dựa vào tường, mái tóc hoa râm rối bù, quần áo nhăn nhúm, trên người còn tỏa ra mùi máu tươi thoang thoảng.
- Phòng livestream số 54088 -
[Cấp cứu, tôi cười chết mất. Thời điểm giết người vào buổi tối vẫn chưa tới nên ông quản gia chỉ định hù dọa người ta thôi, kết quả không ngờ lại đụng phải 88 nên chẳng những không dọa được ai, lại còn bị đánh ngược lại một trận]
[Ha ha ha ha ha ha nghe nói đợt trước thế giới ác mộng mới cập nhật phiên bản mới, không cho người chơi giết chết NPC trong thời gian nghỉ ngơi nữa. Chưa tới thời điểm giết người thì cũng tính là thời gian nghỉ ngơi mà đúng không?] [Tôi nghi cái vụ cập nhật phiên bản mới là vì bố của tụi mình đấy]
[Khỏi cần nghi, đổi thành câu khẳng định luôn đi. Chắc chắn trò chơi cập nhật phiên bản mới là vì bố của tụi mình. Muốn biết sắc mặt của bố khi phát hiện trò chơi cập nhật phiên bản mới quá. Không biết cô ấy có hét lớn bảo trò chơi rác rưởi ghim mình không nhỉ?]
[Ha ha ha ha ha ha ha lầu trên nói cái tôi tưởng tượng ra luôn rồi nè, đúng phong cách của 88 thật]
[Hình như lúc đánh NPC 88 còn thì thâm “Tôi sẽ ra tay nhẹ thôi, không đánh chết ông đâu”. Má ơi sao buồn cười vậy nè? Có ai dám đánh NPC không? 88 quả đúng là một cỗ máy chiến đấu trong số những người chơi mới]
[Lại nói, sau khi cập nhật phiên bản mới thì giá trị sinh mạng của NPC sẽ bị khóa trong thời gian nghỉ ngơi, vậy chẳng phải càng tiện cho 88 đánh người à? Tại có đánh cỡ nào thì NPC cũng chẳng chết được]
[Ê ê lầu trên ăn nói cho cẩn thận, đừng để 88 nghe được, nếu không cô ấy sẽ làm thật cho chúng ta xem đó]
[Sao ai cũng nhắc tới vụ cập nhật phiên bản mới vậy? Chẳng lẽ không ai để ý bảy ngày bảy đêm vốn không phải màn chơi dành cho người chơi mới à?]
[Ấy ấy ấy ấy! 88 vẫn còn là người chơi mới hả?]
Thật ra ban đầu Thời Kim Lam không định đánh NPC, nhưng bầu không khí khi đó khiến cô sợ trông mình dễ dãi quá thì ông quản gia sẽ được voi đòi tiên, thế nên cô mới tàn nhẫn ra tay trước.
Sau đó thì... Sau đó thì ông ta bị cô đánh ngất xỉu luôn.
Cô còn muốn hỏi vài câu hỏi cơ, ví dụ như về căn phòng bị khóa trên tâng hay ba người Tống Dư Ngộ đang ở đâu.
Kết quả ông ta lại ngất xỉu mất, làm cô muốn hỏi cũng chẳng hỏi được.
Nhưng sau đó cô lại nghĩ có lẽ ông quản gia sắp tỉnh lại rồi, tới lúc đó cô có thể hỏi, vì vậy đã kéo ông ta về đây. Những tiếng râm râm khi nãy thật ra là tiếng đầu ông quản gia nện trên sàn nhà.
Thời Kim Lam đang định đi lên lầu kiểm tra thì đột nhiên có luồng sáng chiếu xuống từ bên trên. Ánh đèn chói mắt làm cô né sang, phát hiện Tống Dư Ngộ đang khiêng một người chậm rãi bước xuống. Cô nhìn kỹ lại, thấy quả nhiên người được anh khiêng chính là chàng trai tóc mào gà. Đợi anh đi xuống rồi Thời Kim Lam mới hiếu kỳ: “Anh ta bị làm sao vậy?”
Tống Dư Ngộ ném anh ta lên sô pha, “Chẳng biết anh ta mở cửa sổ sát đất trên tâng hai ra để làm gì, kết quả bị gió thổi ngã đập đầu vào tường nên ngất xỉu.”
Thời Kim Lam: “...'
Anh lắc lắc mái tóc ướt nhẹp, giọng điệu vô cùng ghét bỏ.
Thật ra anh định ném chàng trai tóc mào gà ra ngoài cửa sổ luôn cơ, nhưng nghĩ lại vẫn không làm vậy.
Vừa nói, anh vừa nhìn sang cô gái mặc quân da đang ngồi trên ghế sô pha. Tâm mắt anh thoáng khựng lại, sau đó bình tĩnh nhìn đi chỗ khác và nói: “Trên tâng hai có hai phòng ngủ, một phòng tập nhảy và một phòng sách. Tất cả đều không có người ở.” Từ đầu tới giờ anh luôn tỏ ra thái độ bất cần, bây giờ lại nhẹ nhàng tiết lộ thông tin cho thấy anh không định hành động đơn độc.
Thời Kim Lam lập tức nhíu mày, “Sao chỉ có hai phòng ngủ?”
Những người còn lại nghe cô nói vậy thì đều khó hiểu. Thời Kim Lam chỉ tay vào ông quản gia, nói: “Vừa nãy ông ta có nói với tôi rằng trong biệt thự này có ông chủ, bà chủ, cô chủ và cậu chủ nhỏ, chắc là một nhà bốn người. Vậy đáng lý ra phải có ít nhất ba phòng ngủ chứ.” Tống Dư Ngộ câm khăn lông lau mái tóc ướt đẫm, giơ tay chỉ về phía trước, “Có khi căn phòng bị khóa là phòng ngủ đấy.”
Cô gái tóc dài vô thức nhìn sang cô gái mặc quân da đang sợ hãi ngồi trên ghế sô pha. Có vẻ như nhờ khuôn mặt này nên ông quản gia mới gọi cô ta là cô chủ. Hiển nhiên, lời nói của Tống Dư Ngộ đã khiến mọi người nảy ra vài suy nghĩ. Có ai lại ở trong phòng ngủ bị xích sắt khóa chặt chứ?
Lúc nãy trên đường quay vê phòng khách, cô gái tóc dài đã chủ động nhắc tới bối cảnh trò chơi được đề cập trong hướng dẫn vượt ải của mình.
Người chơi với thân phận du khách vô tình phải ở lại biệt thự và gặp phải những sự kiện siêu nhiên kinh dị. 9 giờ tối đến 5 giờ sáng hôm sau là khoảng thời gian quái vật xuất hiện giết người. Nhưng quái vật chưa từng xuất hiện trước mặt người chơi, mà bọn họ chỉ có thể phát hiện thi thể đã tử vong do đủ cách thức khác nhau vào ngày hôm sau.
Ví dụ như chết đuối khi ngâm mình trong bồn tắm, tử vong vì ngã xuống cầu thang, hay ngạt thở vì bị thắt cổ, tất cả đều không có dấu vết của người thứ ba giết người. Mà quy tắc quái vật xuất hiện vào 9 giờ tối để giết người cũng sẽ được hệ thống thông báo cho người chơi ngay ngày đầu tiên.
Trong hướng dẫn vượt ải của cô gái tóc dài không hề nói tới NPC hay thi thể của NPC, thậm chí cách vượt ải cũng vô cùng đơn giản, đó là chỉ cân không hành động một mình trong lúc quái vật giết người là được. Cho dù nhiệm vụ cốt truyện luôn nhấn mạnh bọn họ phải đi một mình thì tốt nhất vẫn nên ở trong tâm mắt của người khác khi làm nhiệm vụ.
Chỉ cần không lạc đàn thì sẽ không phải chết.
Theo như hướng dẫn vượt ải thì thời gian an toàn không phải ban ngày, mà là những lúc không phải thời gian quái vật giết người. Vì vậy nếu có người gặp chuyện trong lúc đó thì chắc chắn là do người chơi khác giở trò. Nhưng sự kiện trong bếp lại xảy ra trước 5 giờ chiều, thuộc phạm vi không phải thời gian quái vật giết người. Cũng vì thế nên mấy người chơi mới cảm thấy màn chơi đã thay đổi, đặc biệt là sự xuất hiện của ông quản gia. Ông ta cố tình nhấn mạnh chỉ cần một người, vô hình trung đã mâu thuẫn với lời nhắc không được hành động một mình của hướng dẫn vượt ải.
Cô gái tóc dài còn nói cô ta chỉ mua hướng dẫn vượt ải bản thường chứ không phải bản chi tiết, vì vậy cũng không rõ liệu còn có nhiệm vụ ẩn nào chưa được kích hoạt trong màn chơi hay không, cũng như không biết kịch bản chỉ tiết của màn chơi.
Thời Kim Lam liếc nhìn đồng hồ, hiện tại đã hơn 6 giờ chiều.
Lúc này, tiếng sấm mới im bặt nay lại vang lên. Những âm thanh đùng đoàng khiến lòng người hoảng loạn, đặc biệt là khi căn biệt thự vẫn còn chìm trong bóng tối. Tống Dư Ngộ và Thời Kim Lam đều đang suy tư. Cô gái tóc dài thỉnh thoảng lại để mắt tới ông quản gia, chuẩn bị thẩm vấn ngay khi ông ta tỉnh lại.
Trong tiếng sấm kinh hoàng, cô gái mặc quần da chỉ biết ôm chặt bản thân. Chẳng biết có phải ảo giác của cô ta hay không, nhưng cô ta cứ cảm thấy cơ thể càng ngày càng lạnh, mặc dù khi chạm vào da thì vẫn thấy ấm.
Cũng may là trong phòng khách không chỉ có mình cô ta. Chiếc đèn dầu cũ kỹ tỏa ra ánh sáng mờ đục được đặt trên bàn phòng khách, soi rõ bóng từng người trong phòng.
Đôi mắt cô ta bỗng nhiên chững lại nhìn xuyên qua ngọn đèn dầu. Đúng lúc này có một tia chớp lóe lên chiếu sáng khung cửa sổ sát đất phía trước, đồng thời soi rọi hình ảnh phản chiếu trên ô cửa trong suốt, cũng như đôi vai trân của một người và vật thể hình cầu được người đó câm trên tay. x+x* "70 ***