C71
C71C71
CHƯƠNG 71: Bảy ngày bảy đêm (7)
“Aaaa al" Cô gái mặc quân da cất tiếng hét thất thanh. Trong lúc hoảng loạn bỏ chạy, cô ta bước hụt chân nên ngã xuống bên cạnh ghế sô pha tạo thành một tiếng huych nặng nê.
Tất cả mọi người đều giật mình vì tiếng hét của cô ta, khi đang thắc mắc thì lại nghe cô ta hét lớn: “Quái vật! Ngoài cửa sổ có quái vật! Nó không có đầu! Nó không có đầu!”
Tiếng mưa xối xả hòa cùng tiếng hét chói tai khiến mọi người sởn gai ốc. Thời Kim Lam lập tức nhìn sang khung cửa sổ sát đất nhưng chỉ thấy một khung cảnh tính lặng, ngoại trừ những tia chớp thỉnh thoảng lóe lên thì bên ngoài chẳng có gì cả. Cô gái tóc dài xoa xoa hai tay, an ủi cô ta: “Có phải cô nhìn nhầm không? Bên ngoài cửa sổ đâu có gì đâu.” Mặc dù có vài bóng đen thật, nhưng tất cả đều là bóng cây bị tia chớp hắt lên cửa sổ, hơn nữa còn trông rất dễ nhận ra.
Nhưng cô gái mặc quân da không chịu tin. Cảnh tượng vừa rồi cứ liên tục tua đi tua lại trong đầu và mài mòn tâm trí cô ta, khiến cô ta chỉ còn biết ôm đầu bật khóc: “Wì sao... Vì sao lại chọn tôi? Tôi không muốn chết ở đây! Tôi không muốn chết ở đây!”
Phòng tuyến tâm lý của cô ta đã sụp đổ, nỗi sợ cái chết treo cao trên đỉnh đầu, khiến cô ta ảo tưởng nó có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
DOC FULL. VN - K h o t r u y ệ n d i c h m i ễ n p h í
Cô gái tóc dài thấy cô ta như vậy thì trong lòng không khỏi xúc động, thầm nghĩ nếu mình rơi vào tình huống tương tự cô gái mặc quân da thì có lẽ cũng sẽ phát điên. Cô ta bước tới dìu cô gái mặc quần da dậy, “Cô bình tĩnh lại đi đã, ổn định giá trị tỉnh táo lại. Nếu giá trị tỉnh táo quá thấp thì chẳng phải cô càng dễ bị quái vật xử hơn à?
Cô ta lấy một chai nước khoáng từ trong ba lô ra và đưa tới trước mặt cô gái mặc quân da. Có lẽ lời an ủi của cô ta đã có tác dụng, vì vậy cô gái mặc quần da chỉ im lặng và uống một ngụm nước, không còn nổi điên như lúc nãy nữa.
Thời Kim Lam thu tâm mắt lại, nói: “Đúng là nên để ý giá trị tỉnh táo của mình thật, cô mua thực phẩm bổ sung đi, chắc là khi nấy cô gặp ảo giác đó. Hơn nữa chúng ta có nhiều người như vậy, nếu quái vật xuất hiện thật thì so quân số cũng chẳng đấu lại chúng ta”
Cô gái tóc dài đang cho cô gái mặc quân da uống nước thoáng khựng lại, hoảng sợ liếc nhìn hành lang. Nhưng chỉ nhìn một cái mà cô ta đã suýt làm rơi chai nước trong tay. Dưới ánh đèn dầu mỏng manh, chẳng biết từ lúc nào, ông quản gia trước đó còn dựa vào tường đã biến mất!
Cô ta lập tức gọi Thời Kim Lam và im lặng chỉ tay về phía hành lang.
Thời Kim Lam và Tống Dư Ngộ đồng loạt nhìn sang, sau đó nhanh chóng quan sát xung quanh, cuối cùng vẫn chẳng thấy ai cải
Cánh tay cô gái tóc dài nổi da gà, cô ta lắp bắp nói: “Ông... Ông ta biến mất từ lúc nào vậy?”
Thỉnh thoảng cô ta sẽ lại liếc sang đó nhìn một cái, mỗi lân cách nhau chưa tới một phút...
Nhưng vừa rồi ngay vào lúc cô gái mặc quân da hét lên thảm thiết!
Lúc đó mọi người đều chú ý vào cô ta và cửa sổ sát đất, vì vậy chẳng ai quan tâm tình hình bên phía hành lang. Thời Kim Lam khẽ tặc lưỡi, “Chạy rồi thì thôi, nếu dám quay lại thì cùng lắm là đánh một trận nữa.”
Cô gái tóc dài: “...'
Nói... Nói vậy mà được hả?
Chẳng biết sao cảm giác thảng thốt trong lòng cô ta đã biến mất, thay vào đó là sự an toàn lạ kỳ.
Tống Dư Ngộ đã lục soát hết các phòng trên tâng, nhưng với điều kiện bị giới hạn thời gian và ánh sáng thì anh chưa thể kiểm tra thật kỹ càng. Dù sao màn chơi này cũng kéo dài bảy ngày bảy đêm nên bọn họ không cần vội vàng, sáng ngày mai có thể tìm kiếm kỹ hơn. Thời Kim Lam cũng cảm thấy không cân vội vàng, đặc biệt là khi hiện tại đã có thể xác định cô gái mặc quần da đã bị quái vật nhằm vào. Tuy hai người bọn cô chẳng phải người tốt lành gì, nhưng vẫn chưa máu lạnh đến mức có thể trơ mắt nhìn quái vật giết chết cô gái mặc quần da.
Sau đó...
Sau đó cô gái tóc dài nhìn thấy hai người các cô ngồi xuống sô pha, một người thì học thuộc “Trường hận ca”, còn người kia thì học hát “Bé cưng Kim Thủy”*.
Đúng vậy, nhiệm vụ cốt truyện của Tống Dư Ngộ chính là đến phòng tắm trong phòng ngủ chính ở tâng hai vào lúc 11 giờ đêm, vừa tắm rửa vừa hát hò.
*Đây là một bài hát quảng cáo thương hiệu sữa tắm cho bé của Trung Quốc.
Thời Kim Lam thâm cười, tưởng tượng khung cảnh chú cá hiệu vua làm màu cởi trân hát “Bé cưng Kim Thủy” trong phòng tắm. Chỉ vậy thôi đã khiến cô suýt bật cười thành tiếng. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tụt.
Còn cô gái tóc dài đã nhận được nhiệm vụ cốt truyện yêu câu cô ta đứng trên cầu thang, quay lưng về phía phòng khách và hát “Con lừa nhỏ”.
Bài hát này thân quen đến mức ngày thường cũng có người ngâm nga, vì vậy cô ta không cần học. Nhưng vì bị bầu không khí “học tập” nghiêm túc của các cô ảnh hưởng nên cô ta cũng ngồi xuống ghế sô pha và bắt đầu ngâm nga giai điệu “Con lừa nhỏ”.
Mà nói đi cũng phải nói lại, khi không nghĩ tới những chuyện quái dị vừa rồi nữa, tâm trạng cô gái tóc dài bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn.
Cô gái mặc quần da vừa quay lại ghế sô pha thì nhìn thấy ba người bình thản, ung dung. Lúc này cô ta mới chợt nhớ ra hình như mình cũng nhận được nhiệm vụ cốt truyện, nhưng khi nhìn thấy nội dung nhiệm vụ thì cô ta lại hoảng sợ.
Nhiệm vụ của cô ta là ngồi một mình trong phòng bếp 10 phút vào lúc 12 giờ đêm nay.
Sau khi đọc nội dung nhiệm vụ, suy nghĩ “thà chết đi cho rồi” lại tràn lan trong đầu cô ta. Cô ta cắn chặt môi dưới đến bật máu nhưng chẳng kêu rên lấy một câu, mãi đến khi mùi máu tươi ngập trong khoang miệng thì cô ta mới không kiêm được tiếng nức nở.
Nếu biết trước trong phòng bếp có thứ kinh dị đến thế thì chắc chắn cô ta sẽ không bao giờ vào đó tìm manh mối đầu tiên. Nếu cô ta kiểm tra dàn dụng cụ phòng bếp trước thay vì mở tủ lạnh, thì có phải sẽ không bị quái vật nhằm vào không?
“Cô nói gì vậy?” Cô gái mặc quần da không ngừng làu bàu những câu từ tuyệt vọng, nhưng đột nhiên có một câu hỏi vang lên khiến cô ta choàng tỉnh ngoái đầu lại. Cô ta bắt gặp ánh mắt của Thời Kim Lam, nỗi sợ hãi bỗng dưng thối lui như thủy triều rút cạn.
Cô ta nhìn chăm chằm vào đôi mắt màu nâu nhạt, vô thức cầu cứu, “Nhiệm... Nhiệm vụ cốt truyện yêu cầu tôi phải ở trong phòng bếp 10 phút vào lúc 12 giờ đêm nay... Nhưng... Tôi không dám..."
Cô ta bị kéo vào trò chơi một mình, trước đó toàn tham gia những màn chơi loại hình điều tra hoặc giải mã, dù ít được thưởng vật phẩm nhưng không quá khó. Đây là lần đầu tiên cô ta tham gia màn chơi loại hình kinh dị.
Một tiền bối trong hiệp hội đã nói với cô ta rằng tuy màn chơi “Bảy ngày bảy đêm” là một màn chơi loại hình kinh dị nhưng độ khó không cao, chỉ cần cô ta không bị lạc đàn vào ban đêm thì sẽ có thể vượt ải dễ dàng. Lúc đó cô ta cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ mua hướng dẫn vượt ải theo đề nghị của đối phương rồi dự trù mọi việc sẵn trước khi vào màn chơi. Nhưng cô ta không ngờ màn chơi này quá khó khăn, đến nổi hướng dẫn vượt ải cô ta mua còn chẳng có tác dụng, mới vào trò chơi mà cô ta đã bị quái vật để ý.
Nỗi sợ hãi cái chết liên tục mài mòn ý chí khiến gương mặt xa lạ của cô ta nhăn nhó, cô ta chẳng còn biết mình nên làm gì để sống sót, trong lòng có một âm thanh không ngừng xúi giục cô ta cứ chết đi thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
“Ừm, 12 giờ đêm nay tôi cũng phải làm nhiệm vụ, là gội đầu trong phòng tắm. Hay là thế này, để cậu ấy đứng ngoài phòng bếp trông chừng cô đi.” Thời Kim Lam chỉ tay về phía Tống Dư Ngộ.
Tống Dư Ngộ gật đầu. Kể từ khi trò chơi bắt đầu, anh đã tỏ ra mình không thích nói chuyện, vậy mà lúc nãy khi bước từ trên lầu xuống thì anh lại chủ động chia sẻ manh mối mình phát hiện. Cho dù là cô gái tóc dài hay cô gái mặc quần da thì đều cảm thấy ít nhất anh không giả tạo như người đàn ông lịch thiệp, cũng không thầm mong người khác chết trước để mình được an toàn như cô gái tóc xoăn.
Cô gái mặc quần da thấy anh gật đầu thì không kìm nổi giọt nước mắt, cô ta vội vàng nói: “Cảm... Cảm ơn!”
Cô ta bỗng thấy hối hận vì lúc nấy không đi tìm Thời Kim Lam cùng cô gái tóc dài. Sau khi các cô quay về, không những không châm chọc, mỉa mai cô ta mà còn đồng ý giúp đỡ cô ta.
Trong phòng khách lại trở nên yên tĩnh, đồng hồ điện thoại dần trôi tới 7 giờ rưỡi. Ba người rời đi đã lần lượt quay lại, trong đó chẳng biết vì sao người đàn ông lịch thiệp và cô gái tóc xoăn lại ướt đẫm cả người, sắc mặt có vẻ chẳng mấy tốt đẹp.
Còn người đàn ông trung niên râu ria trở vê cuối cùng thì chẳng khác gì lúc đầu. Ông ta đút tay trong túi, ngồi xuống ghế sô pha, nhắm mắt lại không muốn giao lưu cùng những người chơi khác. Đèn trong biệt thự vẫn chưa hoạt động nên cô gái tóc xoăn cứ tưởng Thời Kim Lam đã chết, ngay cả cô gái tóc dài đi tìm cô chắc cũng lành ít dữ nhiều. Nhưng giờ đây khi thấy các cô bình an ngồi trên sô pha, cô ta lập tức nhướn mày, “Hai cô vê hồi nào đấy? Sao chưa kéo công tắc nguồn điện lên?”
Thời Kim Lam chẳng thèm để ý cô ta.
Còn cô gái tóc dài chỉ lo ngâm nga bài hát “Con lừa nhỏ”, giả vờ không nghe thấy câu hỏi của cô ta.
Cô gái tóc xoăn vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng xét thấy hai người đã quay về nên không dám trở mặt, chỉ đành nén cơn giận trong lòng rồi kéo cô gái tóc dài, “Cô vào nhà vệ sinh với tôi nhé, tôi muốn thay đồ.”
Cô ta còn cố tình dịu giọng và giương mắt bày ra thái độ nhả vả. Sau chuyện vừa rồi, cô gái tóc dài đã rõ cô ta là loại người gì, biết rằng nếu hai người gặp nguy hiểm thì chắc chắn cô ta sẽ không hợp tác với mình, mà thậm chí còn đẩy mình ra làm lá chắn. Vì vậy cô gái tóc dài chỉ lạnh lùng nói: “Cô đi một mình đi, NPC dọa tôi sợ nhữn chân luôn rồi, tới giờ vẫn chưa lại sức đâu đấy.”
Ai mà không biết nói dối cơ chứ? Khi nấy cô ta còn chẳng sợ ông quản gia kỳ lạ, bây giờ ở đây có nhiều người như thế, chẳng lẽ cô ta lại sợ cái kẻ ích kỷ trước mặt mình?
Cô gái tóc xoăn nghe cô ta nói thế thì rất bực dọc, nhưng lại không dám vào nhà vệ sinh thay đồ một mình nên vẫn định nói thêm vài câu. Tuy nhiên cô gái tóc dài đã hết kiên nhẫn, đứng dậy khỏi ghế sô pha.
Thế là cô gái tóc xoăn chỉ biết trơ mắt nhìn cái người vừa bảo mình nhữn chân vội vàng cách thật xa cô ta, sau đó ngồi xuống bên cạnh Thời Kim Lam. Có lẽ là vì cảnh tượng này quá buồn cười nên cô gái mặc quần da dù đang căng thẳng cũng không nhịn được mà cong môi. Nhưng cô ta sợ nếu mình cười thành tiếng thì sẽ bị cô gái tóc xoăn nghe thấy, cho nên âm thầm giơ tay bịt kín miệng.
Cô gái tóc xoăn tức chết đi được. Quần áo ướt đẫm nước mưa dính chặt vào làn da cô ta vừa lạnh vừa rét, nước mưa bốc ra khí lạnh kinh người, đến mức cô ta chỉ mới đứng một lát mà đã lạnh đến tái môi, run người. Cô ta biết nếu hôm nay mình không thay quần áo thì chắc chắn ngày mai sẽ bị cảm.
Cô ta nhìn điện thoại, thấy vẫn chưa tới thời điểm quái vật xuất hiện giết người thì cắn răng, sau cùng giơ tay chộp lấy ngọn đèn dầu trên bàn.
Nhưng cô ta vẫn chưa đụng vào đèn dầu thì đã bị một bàn tay trắng nõn nà chặn lại, tiếp đó cô ta còn nghe thấy một giọng nói khe khẽ vang lên: “Đây là bảo bối tôi liều mạng giành được từ tay NPC, sao ai đó lại mặt dày đến nổi muốn lấy đi mất nhỉ."
Cô không nói rõ họ tên, nhưng ai nghe cũng hiểu.
Cô gái tóc xoăn lập tức giận sôi người, hừ lạnh bảo: “Làm như tôi ham hố cái đèn của cô lắm!”
Nói rồi cô ta câm điện thoại bước vào nhà vệ sinh.
Cô gái tóc dài nhìn theo bóng lưng cô ta, bật cười lạnh. Người đàn ông lịch thiệp nghe thấy Thời Kim Lam nói thì đưa mắt nhìn ngọn đèn dầu thêm vài lần, sau cùng nhìn đi chỗ khác. Ông ta đứng phía sau ghế sô pha, bắt đầu thay quần áo mà chẳng màng ánh mắt của ai.
Cô gái tóc dài nhíu mày ghét bỏ. Cô ta sợ mắt mình sẽ nổi mụn lẹo nên vội vàng nghiêng người và nhìn đi chỗ khác. Tiếng sấm đã dần thu nhỏ, tiếng mưa rơi cũng dân liu riu, cơn bão điên cuồng có xu thế dừng lại. Thời Kim Lam đã thuộc lòng “Trường hận ca” cho nên định nhân lúc yên tĩnh ngủ một lát. Cô giơ tay sửa sang quần áo, sau đó chạm vào Tống Dư Ngộ để ra hiệu cho anh biết mình muốn nghỉ ngơi.
Nhưng cô chỉ mới nhắm mắt lại thì đã có một tiếng hét thất thanh vang lên từ phía nhà vệ sinh.
*xx**% 71 *xx**%