Vô Hạn Lưu: Cả Lớp Điên Cuồng Tìm Đường Chết (Dịch Full)

Chương 72 - C72

c72 c72c72

CHƯƠNG 72: Bảy ngày bảy đêm (8)

Tất cả mọi người đều bị tiếng hét chói tai của cô gái tóc xoăn dọa sợ, ngay cả chàng trai tóc mào gà vốn đang ngất xỉu cũng phải mở mắt bừng tỉnh.

Người đầu tiên hành động chính là người đàn ông trung niên râu ria đang nhắm mắt tựa vào sô pha. Ông ta đang định kéo cửa nhà vệ sinh ra thì cánh cửa đã được mở ra từ bên trong trước. Cô gái tóc xoăn mặc áo ngực thể thao lảo đảo ngã ra bên ngoài, khi thấy người đứng bên ngoài thì lập tức trốn ra sau người đàn ông trung niên râu ria và cất cao giọng: “Có ma... Trong gương có một người phụ nữ ôm đầu!”

Cô ta vừa cởi áo khoác, mới lơ đễnh liếc mắt sang thì đã nhìn thấy ánh đèn điện thoại đặt trên bồn rửa mặt đang hắt ngược lên gương, ánh đèn lẻ loi trông chói mắt đến lạ. Nhưng cô ta còn chưa kịp rời mắt đi thì đã thấy một bóng người xuất hiện trong gương.

Đó là một cơ thể không đầu đẫm máu, trên người là chiếc váy màu hồng nhạt, tay phải ôm cái đầu. Cô ta không dám nhìn rõ hình dáng cái đầu, vội vàng rời mắt đi chỗ khác.

Cũng may là cô ta chỉ khép hờ cửa nên chẳng phí bao nhiêu sức lực thì đã thoát ra ngoài được.

Cánh cửa mở ra, đèn pin điện thoại vẫn còn hoạt động. Người đàn ông trung niên râu ria đang định bước vào phòng vệ sinh thì có một bóng người mảnh khảnh đi lướt qua ông ta. Người đó không chỉ bước vào nhà vệ sinh mà còn đóng luôn cửa lại.

Cô gái tóc dài: “II”

Cô ta há miệng định hỏi Thời Kim Lam định làm gì, nhưng xuyên qua lớp cửa mờ đục được ánh đèn pin điện thoại soi rõ, cô ta có thể nhìn thấy một bóng người khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào bức tường đối diện gương, dường như đang chờ đợi tấm gương kia giở trò.

Quai hàm cô gái tóc xoăn vẫn còn đang run lên vì cảnh tượng đáng sợ lúc nãy. Cô ta vô cùng ngỡ ngàng khi thấy hành động của Thời Kim Lam: “Cô ta chán sống rồi à?”

Người đàn ông trung niên râu ria liếc nhìn cô ta, “Bây giờ không phải thời gian quái vật giết người.”

Vì vậy kể cả khi bên trong có thứ gì kỳ lạ thật thì cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra.

“Nhưng... Nhưng mà... Chẳng phải hướng dẫn vượt ải không đúng hả...” Cô ta do dự nói.

Lần này người đàn ông trung niên râu ria không tiếp lời cô ta nữa, ông ta đưa mắt quan sát tình hình bên trong phòng tắm. Những người còn lại cũng im lặng chờ đợi. Tuy nhiên mười phút trôi qua mà vẫn chẳng có gì xảy ra. Thời Kim Lam mở cửa nhà vệ sinh bước ra, buông thống tay nói: “Trong gương chẳng có gì hết.”

Thật ra là có, có một cái xác cứng đờ đứng trong gương ôm cái đầu có biểu cảm hung tợn nhìn chằm chằm cô. Cái đầu há miệng thè lưỡi dính máu đỏ lòm, liếm láp gương mặt đẫm máu tươi.

Thời Kim Lam quan sát kỹ càng một lượt, cuối cùng xác định đây chính là cái đầu bên trong tủ lạnh phòng bếp. Vậy là một người, một ma cứ nhìn nhau khoảng chừng mười phút, cuối cùng kết thúc bằng sự biến mất của ma nữ với vẻ mặt oán hận.

Cô gái tóc xoăn ngỡ ngàng: “Sao lại thế? Tôi đã nhìn thấy thật mài! Tôi... Tôi... Tôi còn cảm thấy hình như đó là người phụ nữ trong tủ lạnh nữa.” Thời Kim Lam nói: “Vậy sao tôi lại chẳng thấy gì? Cô có thể nhìn thấy thứ mà tôi không thấy, có khi nào cô bị quái vật theo dõi rôi không?”

Trong màn chơi kinh dị, người chơi kiêng ky việc mình khác biệt với người khác nhất. Cô gái tóc xoăn nghe cô nói vậy thì run lên, “Không! Không thể nào! Chắc chắn là cô có vấn đề!”

Giọng điệu khẳng định của cô ta đã khơi dậy sự hứng thú trong Thời Kim Lam. Cô đang định lên tiếng thì chàng trai tóc mào gà đã gãi đầu đi tới, “Người phụ nữ trong tủ lạnh gì cơ?”

Cả người anh ta ướt nhẹp, lại còn ngất xỉu một lúc nên chẳng còn khí thế ngông cuồng như ban đầu. Bây giờ chỉ hỏi một câu thôi mà anh ta cũng thấy mệt mỏi, chẳng biết có phải là do bị dập đầu nghiêm trọng quá hay không. Mấy người chơi chưa thống nhất được thông tin nên cứ ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng người đàn ông lịch thiệp đành đứng ra giải thích mọi chuyện đã xảy ra. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tụt.

Lúc này, chàng trai tóc mào gà và người đàn ông trung niên râu ria không biết sự kiện phòng bếp mới phát hiện vũng máu trước cửa bếp.

Cửa bếp cách phòng khách khá xa, công tắc nguồn điện của biệt thự lại chưa được bật nên chỉ có một ngọn đèn dầu chiếu sáng phòng khách, thành ra bọn họ không để ý tình hình bên này.

Thấy mọi người đều chú ý tới phòng bếp mà quên mất chuyện rốt cuộc trong nhà vệ sinh có cái xác không đầu hay không, cô gái tóc xoăn cắn răng bước ra từ sau lưng người đàn ông râu ria, đi lấy điện thoại mình đặt trên bồn rửa tay. Cô ta vừa đặt một chân vào nhà vệ sinh thì đã cảm nhận được luồng khí lạnh tràn lan, vì vậy không dám nhìn lên gương mà chỉ vội vàng lấy điện thoại.

Cũng đúng lúc này, chàng trai tóc mào gà và người đàn ông râu ria mới thấy khuôn mặt của cô gái mặc quần da đã thay đổi. Chàng trai tóc mào gà không phát hiện vì trước đó anh ta ngất xỉu, còn người đàn ông râu ria cũng chẳng hay biết gì là bởi lúc ông ta quay lại, cô gái mặc quần da cứ vùi đầu vào gối nên ông ta không để ý.

Ánh nhìn chăm chú của hai người họ khiến cô gái mặc quần da căng thẳng. Cô ta vội lùi vài bước về ghế sô pha, không hó hé lấy nửa câu.

Sau khi được biết sự kiện phòng bếp, chàng trai tóc mào gà và người đàn ông râu ria ăn ý bước vào phòng bếp kiểm tra. Phần lớn máu loãng bên ngoài phòng bếp đều đã đọng vào vách tường, máu khô lại trông như một đường máu dài. Có hai đôi dép lê dùng một lần được đặt ngoài cửa, bọn họ chia nhau mỗi người một đôi rồi liều lĩnh bước về phía tủ lạnh.

Sau khi mở cửa tủ lạnh, cô gái tóc xoăn vẫn chưa kịp đóng kín cửa lại. Nhưng nãy giờ đã cúp điện lâu như vậy, ánh đèn bên trong đã dừng hoạt động từ lâu. Bọn họ rọi đèn pin điện thoại vào trong, nhưng không phát hiện bất cứ thứ gì ngoài một ít vệt máu loãng đọng lại. Phát hiện này khiến cả hai nổi da gà. Bọn họ ra ngoài thuật lại tình hình bên trong, khiến cô gái mặc quân da vẫn luôn chú ý tới mọi người run lên bần bật, không nhịn được mà thốt lên rằng: “Vừa... Vừa rồi tôi cũng đã nhìn thấy... Không phải ảo giác đâu...”

Khoảnh khắc sấm chớp nổi lên ầm ầm, cô ta đã nhìn thấy một bóng người không đầu ôm một cái đầu đứng trong vườn hoa biệt thự trước cửa sổ sát đất. Cái đầu bị đứt lìa khỏi cơ thể đang nhìn chằm chằm vào trong phòng khách. Mặc dù cô gái tóc dài rất can đảm, nhưng bây giờ cũng không khỏi nổi da gà.

Điều này có nghĩa là cái xác bên trong tủ lạnh đã bò ra ngoài nhân lúc bọn họ không để ý, sau đó lẻn ra bên ngoài biệt thự, âm thầm theo dõi những người chơi từ một góc nào đó và chực chờ đợi giết những kẻ lạc đàn. Chỉ nghĩ thế thôi mà cô ta đã thấy sợ.

Cô gái tóc xoăn cũng ôm chặt cơ thể lạnh lẽo của mình, lắp bắp nói: “Vậy... Vậy rốt cuộc là tôi đã thấy cái gì trong gương... Cái gì vậy?”

Cô ta cứ ngỡ đó là ma cho nên dù sợ thì cũng không nguy hiểm tính mạng. Nhưng nếu đó là một cái xác có thể xuất hiện trong biệt thự bất cứ lúc nào thì lại khác. Không ai có thể trả lời câu hỏi của cô ta, mọi người lần lượt quay về bên ghế sô pha. Thời Kim Lam xoa bóp giữa trán, từ những manh mối hiện tại thì cô chỉ có thể miễn cưỡng chắp vá nên câu chuyện đã từng xảy ra trong căn biệt thự này.

Trong biệt thự, ngoại trừ những người làm thì đã từng có một gia đình bốn người sống ở đây, đó là một cặp vợ chồng cùng con gái và con trai. Nhưng vì nguyên do nào đó, cô con gái hoặc cậu con trai của gia đình này phải sống trong căn phòng bị khóa trên tầng. Và rôi vào một ngày nào đó đã có chuyện không hay xảy ra, cô con gái bị người ta sát hại dã man và chặt đầu bỏ vào tủ lạnh. Thời Kim Lam đoán những người còn lại cũng đã lành ít dữ nhiều. Tuy nhiên hiện tại chỉ mới là ngày đầu tiên trong màn chơi nên cô vẫn chưa đoán được câu chuyện của ba thành viên còn lại trong gia đình. Hơn nữa các người chơi cứ tụ tập bên nhau nên cô không thể trao đổi thông tin cùng Tống Dư Ngộ được.

Sự im lặng tràn lan khắp phòng khách, ngọn đèn dầu mỏng manh ung dung le lói. Lúc này cơn bão bên ngoài đã dừng hẳn, chỉ còn lại những tiếng mưa rơi tí tách thật khẽ.

Tiếng mưa rơi như có tác dụng thôi miên, khiến Thời Kim Lam cảm thấy mệt mỏi, rã rời. Cô gật gà gật gù, rồi bỗng dưng bắt gặp một bóng người trong lúc mê man nên lập tức xốc lại tinh thân. Trong tâm mắt cô đột nhiên xuất hiện một cậu bé nhỏ con ngồi xổm bên cạnh ghế sô pha nhìn chằm chằm cô.

“Vãi!" Thời Kim Lam giật mình, chưa kịp nghĩ gì thì đã vô thức nhấc chân đá cậu bé khiến cậu ta văng ra xa. Ngay sau đó có tiếng khóc thút thít vang lên.

Thời Kim Lam: “...'

Tiếng khóc của cậu ta đánh thức những người chơi đang mê man sắp ngủ khác. Bọn họ ngơ ngác nhìn sang, bắt gặp một cậu bé khoảng chừng bảy, tám tuổi đang ngã chổng vó trên mặt đất. Cậu ta vùi đầu vào giữa hai tay bật khóc nức nở. Mọi người: ”...'

Khóe miệng Tống Dư Ngộ giật giật, anh bước tới túm cổ cậu bé lên. Nhờ vậy nên mọi người mới có thể nhìn rõ ngoại hình vô cùng đáng yêu của cậu ta. Cậu bé có làn da trắng nõn nà, hai má mũm mĩm, bởi vì ăn đau nên đôi mắt rưng rưng nước mắt làm lông mi ướt đẫm, trông càng khiến người khác xót thương.

Cậu bé bị xách lên, chân tay buông thống xuống. Khi thấy mọi người nhìn chằm chằm mình, cậu ta không ngừng giãy dụa muốn nhảy xuống đất. Nhưng hiển nhiên cậu ta không thể chống lại sức lực của Tống Dư Ngộ được, vì vậy chỉ đạp chân một lúc rồi chấp nhận số mệnh buông thống tay chân, cất giọng lên án: “Mấy anh chị là ai? Sao lại vào nhà eml”

Giọng nói lảnh lót của cậu bé nghe có vẻ lạnh nhạt, gương mặt trắng trẻo hơi đỏ lên vì bực dọc khiến cậu ta càng thêm đáng yêu. Sau khi cao giọng quát lớn, cậu ta mới nhìn thấy cô gái mặc quân da, thế là sắc mặt trở nên vui vẻ, “Chị, sao chị lại đứng cùng bọn họ? Mấy anh chị này là bạn của chị ạ? Nhưng bố mẹ bảo bọn mình không được dẫn bạn về nhà mà?”

Cậu bé lại giấy dụa muốn chạy về phía cô gái mặc quần da. Tống Dư Ngộ vẫn không chịu buông tay, thậm chí còn véo gương mặt trắng trẻo của cậu ta để kiểm tra xem có phải đồ giả hay không. Cậu bé bị anh véo đến đỏ mắt, tức giận nói: “Cái anh này quá đáng quá đi!” Mặt mày Tống Dư Ngộ vẫn lạnh tanh: “Thấy em đáng yêu nên không nhịn được muốn sờ thử ấy mà.”

Nghe vậy, cậu bé càng tức giận hơn.

Anh dùng lực cỡ đó mà dám nói là sờ á hả? Sắp kéo rách thịt trên mặt cậu ta luôn rồi nè! Tống Dư Ngộ không phát hiện cậu ta có gì bất thường nên mới buông tay thả cậu ta xuống mặt đất. Cậu bé tức giận lườm anh một cái, sau đó vội vàng chạy về phía cô gái mặc quân da và giang tay đòi cô ta ôm. Cô gái mặc quần da thấy cậu bé đáng yêu trông chẳng khác gì con người nên nghĩ cậu ta là một NPC bình thường. Cô ta không kịp phản ứng, cứ thế bị cậu bé ôm eo.

Cậu bé bắt đầu mách lẻo: “Chị! Chị mau bảo mấy anh chị này rời khỏi nhà mình đi! Bọn họ bắt nạt em! Mặt em đau quát”

Cô gái mặc quần da xấu hổ chẳng biết nên đặt tay ở đâu, cô ta đang định đẩy cậu bé ra thì cậu ta đã chủ động ngẩng đầu để lộ gương mặt quái dị đẫm máu. Khuôn mặt ấy có vâng trán vô cùng rộng lớn, máu tươi rỉ ra không ngừng lan đến tận môi. Nhưng dường như cậu bé lại chẳng hay biết gì, vẫn nhe răng mỉm cười, đầu lưỡi đỏ tươi liếm láp dòng máu đọng bên khóe môi. xkx '72 +xx*
Bình Luận (0)
Comment