C86
C86C86
CHƯƠNG 86: Bảy ngày bảy đêm (22)
[Vãi vãi vãi vãi vãi vãi vãi vãi vãi tôi thật sự không ngờ cột truyện sẽ lật ngược 180 độ như vậy á. Từ lần đầu xem màn chơi này thì tôi đã thấy đầu óc mình hạn hẹp rồi, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?]
[Tôi xem màn chơi này lần thứ n rồi nè, mà tôi vẫn cảm thấy khó hiểu. Trước đây cũng có người chơi từng tra hỏi manh mối về cốt truyện từ con ma nữ này, nhưng cô ta cứ ngậm chặt miệng như vỏ trai ấy, người ta hỏi kiểu gì cô ta cũng nằm im dưới đất, kiên trì đình công bỏ việc (Đã ẩn)]
[Đây là lần thứ ba tôi xem màn chơi bảy ngày bảy đêm phiên bản khó. Nói sao nhỉ, những con boss xuất hiện trong ngày đầu chủ yếu là cô chủ, quản gia và cậu bé kia thôi, nhưng kể từ ngày thứ hai, chỉ cần người chơi rơi vào không gian kín thì sẽ bắt gặp vô số hồn ma. Tôi đã đếm thử rồi... Tôi từng thấy ít nhất mười hồn ma đấy... Hơn nữa tất cả đều tự xưng là du khách. Nhức đầu vãi (Đã ẩn)]
[Vậy rốt cuộc thì ai mới là người bị hại chết? Thời hạn màn chơi này dài như vậy, đừng nói là còn kẻ thứ ba nhé? (Đã ẩn)]
[Nói thật, ngoại trừ những màn chơi theo nhóm cỡ lớn thì bảy ngày bảy đêm chắc chắn là màn chơi có thời hạn dài nhất, vậy mà phần thưởng vượt ải lại chẳng ra gì, không có vật phẩm cao cấp. Ngoài mấy người muốn trải nghiệm màn chơi thì làm gì có ai chọn tham gia (Đã ẩn)] [A a a a vì sao không thể tua nhanh hả? Tôi muốn biết kết cục cuối cùng của màn chơi này lắm rồi]
[Người chơi còn chưa phát hiện bí mật của cốt truyện, tua nhanh thì có ích gì? Tôi lót dép hóng kết cục của màn chơi này lâu lắm rồi, nhưng lân nào cũng toàn háo hức vào xem rồi lại mất hứng bỏ đi, chán chết đi được]- Bản edit thuộc quyên sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tụt.
Mái tóc dài ướt đẫm, quần áo đẫm máu đặc sệt, khuôn mặt nát bét với những vết dao lộn xộn chồng chéo.
Ma nữ đã bị lộ gương mặt thật trợn tròn hai mắt, nhón chân dựa sát vào vách tường.
Cô gái tóc dài vội vàng nhìn đi chỗ khác nhưng lại bắt gặp một phần bàn chân bị đứt lìa của ma nữ, da đầu cô ta lập tức tê rần.
Khung cảnh hiện giờ còn đáng sợ hơn nhiệm vụ ngày hôm qua của cô ta.
Rốt cuộc là người điên khùng cỡ nào thì mới có thể làm ra chuyện kinh dị thế này. Ma nữ thấy cô ta không dám nhìn mình thì bật thốt ra những tiếng khằng khặc mơ hồ, gương mặt đầm đìa máu nhờ đó mà càng thêm kinh dị.
Ma nữ đưa mắt nhìn sang Thời Kim Lam, nói: “Tối qua có ông già kia ở đây, đương nhiên tôi không dám xuất hiện... Lão ta cũng bị điên... Lão ta cũng bị điên...'
Cô ta liên tục lặp lại rằng “Lão ta cũng bị điên” cứ như đã rơi vào dòng hồi ức tuyệt vọng của mình, nhưng mãi mà không giải thích lý do cô ta bảo ông quản gia bị điên.
Thời Kim Lam thấy cô ta chẳng còn tư thái đình công bỏ việc như trước, cảm xúc dần trở nên bất ổn thì lập tức cắt ngang lời cô ta: “Cô đã nhốt bọn tôi ở đây à? Cô nhốt bọn tôi làm gì?”
Đôi con ngươi của ma nữ di chuyển, sau đó cô ta chậm chạp lắc đầu khiến cái đầu đong đưa, máu tươi nhớp nháp lại rỉ ra từ cổ và thấm ướt quần áo cô ta. Máu tươi chảy xuống đất hòa cùng vũng nước đục ngầu khiến khung cảnh càng đáng sợ.
“Không phải tôi, tôi không nhốt các cô. Vào ban ngày thì tôi chỉ có thể xuất hiện khi cửa đã đóng lại thôi.” Ma nữ trả lời.
Cô gái tóc dài bỗng nhớ tới bóng người thấp thoáng mà mình đã nhìn thấy trước khi cửa đóng, vội vàng nói: “Tôi có nhìn thấy một bóng người. Nếu quái vật không thể xuất hiện vào ban ngày thì có lẽ là người chơi khác đã giở trò.”
Thời Kim Lam hơi nhướn mày.
Sau khi rời khỏi căn phòng bị khóa, cô đã phát hiện có người đang theo dõi mình. Nhưng sau khi các cô rời khỏi vườn hoa thì ánh mắt theo dõi các cô cũng đã biến mất. Việc lén đóng cửa từ bên ngoài cũng chẳng phải hành động sáng suốt gì, bởi vì cả cô và cô gái tóc dài đều có thể mua “Chìa khóa vạn năng” từ cửa hàng ác mộng và rời khỏi đây, vì vậy dù có khóa cửa thì cũng chẳng ích gì. Trừ phi... Trừ phi người đóng cửa đã biết ở đây có một hôn ma nên cố ý nhốt các cô vào cùng một chỗ với ma nữ. Nếu ma nữ có thể giết chết hai người các cô thì hiển nhiên kẻ đó sẽ lời to.
Tuy nhiên hiện tại đang là thời gian an toàn do hệ thống quy định nên ma nữ không thể chủ động tấn công người chơi, mà chỉ có thể hù dọa khiến giá trị tỉnh táo của người chơi giảm xuống.
Không, có lẽ người đóng cửa đã biết ma nữ có thể giả mạo ngoại hình và giọng nói của người chơi, từ đó chia rẽ hai người và để các cô tự giết hại lẫn nhau.
Xem ra trong số các người chơi, có người hiểu biết khá nhiều. Thời Kim Lam ngước mắt nhìn ma nữ đang lên cơn động kinh, “Ngoại trừ bọn tôi thì từ đêm qua tới giờ, cô có gặp ai khác không?”
Ma nữ lắc đầu khiến miệng vết thương tiếp tục chảy máu ô ạt.
Mặc dù khung cảnh này trông vô cùng kinh dị nhưng nét mặt Thời Kim Lam vẫn lạnh tanh, “Vậy phải làm gì thì cô mới rời khỏi đây được?”
Ma nữ lắc đầu một lần nữa, “Tôi không thể rời khỏi đây, tôi không ra ngoài được.”
Sau đó Thời Kim Lam lại hỏi thêm lý do cô ta không thể ra ngoài, nhưng ma nữ chỉ lắc đầu chứ không nêu ra nguyên nhân cụ thể.
Con ma nữ này biết quá ít, cô ta không biết kết cục của bạn bè mình, cũng chẳng rõ chủ nhân của căn biệt thự. Thời Kim Lam đang định mua “Chìa khóa vạn năng” để đi khỏi đây thì đột nhiên nhớ ra thứ gì đó. Cô chỉ tay về phía hai ngọn đèn trên tường, “Hai ngọn đèn đó có tác dụng gì?”
Cả người ma nữ lập tức run lên như thể nghe thấy thứ gì đáng sợ lắm. Cô ta lắp bắp nói: “Chỉ cần... Chỉ cân ngọn đèn này sáng lên thì cả người tôi sẽ bắt đầu đau nhói, đau đến mức phải nằm xuống đất giãy dụa. Mỗi ngày ông già điên kia đều tới đây bật đèn... Ngày nào cũng vậy...
Thời Kim Lam nhướn mày, “Làm sao để đèn sáng?”
“Tôi làm hỏng rồi... Đèn bị tôi làm hỏng rồi” Ma nữ ngoan ngoãn trả lời.
Thật ra Thời Kim Lam cũng khá ngạc nhiên khi cô ta hợp tác như vậy, bởi vì lời ma nữ nói đã vạch trần nhược điểm của cô ta. Nếu Thời Kim Lam muốn tra tấn cô ta thì chỉ cần sửa đèn là được. Nhưng ngẫm lại thì Thời Kim Lam lại thấy mình nghĩ nhiều quá, cô có thể dùng đuốc đốt cháy ma nữ thì cần gì hai ngọn đèn dỏm kia?
Thời Kim Lam không định hù dọa ma quỷ, cô mua “Chìa khóa vạn năng” để mở cửa. Ngay khi ánh sáng len lỏi vào trong phòng, linh hồn ma nữ lập tức trở nên nhạt nhòa. Gương mặt cô ta thoáng qua vẻ ngơ ngác, sau đó cô ta nhanh chóng biến mất trong hành lang, chỉ để lại vũng nước hòa máu dưới mặt đất là minh chứng cho sự xuất hiện của cô ta.
Cô gái tóc dài nhìn vũng máu loãng, chẳng hiểu sao trong lòng lại thấy xúc động.
Mặc dù cô ta biết rõ đây chỉ là trò chơi, nhưng cô ta vẫn không kìm được lòng thương xót về cảnh ngộ thảm thương của ma nữ.
Du lịch vốn là để thư giãn tâm tình, ấy vậy mà ma nữ còn gặp kẻ giết người biến thái trong lúc xin ở nhờ, cuối cùng bị nhốt trong một không gian bí bách và không thể ra ngoài. Điều này khiến cô ta liên tưởng tới hoàn cảnh của chính mình khi vô tình bị kéo vào trò chơi, phải vượt hết ải này tới ải khác mà chẳng biết lúc nào bản thân sẽ chết trong màn chơi.
Lông ngực cô ta nghẹn ngào, vừa quay đầu thì thấy Thời Kim Lam nhìn chằm chằm tay nắm cửa, chẳng biết cô đang nhìn cái gì.
Cô ta bước hai bước tới bên cạnh Thời Kim Lam, nhìn sang tay nắm cửa nương theo tâm mắt của cô nhưng lại chẳng thấy gì bất thường.
Thời Kim Lam chạm vào tay nắm cửa, hay nói đúng hơn là mặt sau tay nắm cửa, cô cong ngón trỏ sờ soạng.
Cô gái tóc dài nhìn thấy hành động của cô thì tò mò: “Cô đang làm gì vậy?”
Cô thu tay lại để giải đáp thắc mắc của cô ta. Đầu ngón tay của Thời Kim Lam có vết bẩn, chính xác hơn thì là vết máu đã khô màu nâu đen, dường như nó đã bám trên tay nắm cửa từ lâu lắm rồi.
Cô gái tóc dài nhớ ra trước đó mình cũng chạm vào tay nắm cửa nên lập tức xòe tay ra, quả nhiên phát hiện bên tay trái của mình cũng có vết máu nâu đen.
Sống lưng cô ta lạnh toát, vội ngẩng đầu nhìn lên tay nắm cửa thì phát hiện chỗ sơn bị bong ra có vết xước do vật sắc nhọn rạch trúng. Cô ta dời mắt lên trên, mặt sau cửa cánh cửa bằng sắt hiện ra trọn vẹn trong tâm mắt hai người dưới ánh đèn pin điện thoại.
Trên cửa sắt đầy những vết xước dày đặc. Trên vết xước có đọng máu khô, có vết sâu, có vết nông.
Tưởng như chỉ một giây trước tại nơi đây đã từng có người tuyệt vọng cào cửa muốn rời đi, nhưng lại bị kẻ đứng bên ngoài khóa cửa nên thứ lưu lại chỉ có những vết xước đáng sợ này. Cô gái tóc dài do dự nói: “Đây... Đây là vết tích do con ma nữ khi nãy để lại hả?”
Ngoại trừ cô ta ra thì e là chẳng còn ai khác.
Thời Kim Lam lắc đầu: “Không biết.”
Cô mở cửa ra, cô gái tóc dài vội vàng đuổi theo nhưng lại thấy cô đứng im ngoài cửa chưa đi. Cô ta đang định hỏi cô muốn làm gì thì đã thấy Thời Kim Lam giữ chặt khung cửa và ném ra ngoài.
Loảng xoảng!
Cô gái tóc dài giật mình há to miệng, hết nhìn cánh cửa bị ném văng lại nhìn Thời Kim Lam vừa ném cửa, buột miệng bật thốt: “Vãit”
Người đâu mà khỏe ghê gớm! Cô gái tóc dài vô thức nhìn xuống tay mình, sau đó nhìn sang đôi bàn tay trông còn mảnh khảnh và trắng trẻo hơn mình của Thời Kim Lam. Cô ta câm lặng, thâm nghĩ trông tay cô yếu đuối, mỏng manh thế cơ mà.
“Chỗ này là...” Tống Dư Ngộ nhìn lối vào tâng hâm, cất tiếng hỏi.
Đúng là anh đã đi dạo khắp vườn hoa của biệt thự để tìm mấy chỗ như tâng hầm thật, không ngờ cô gái tóc xoăn lại dẫn anh tới đây luôn.
Cô gái tóc xoăn quấn lọn tóc quanh ngón trỏ, thấy anh quan sát cửa vào tâng hầm thì hất cằm bảo: “Manh mối mà tôi muốn trao đổi với anh ở trong đó đó.”
“Bên trong đó có gì?” Tống Dư Ngộ hỏi. Cô gái tóc xoăn bật cười bước tới ngã tư, mở chốt ly hợp khiến cửa cuốn cuộn lên.
Ánh sáng ùa vào trong cửa cuốn đáng lý ra sẽ giúp bọn họ nhìn rõ tình hình bên trong, nhưng Tống Dư Ngộ vẫn chỉ nhìn thấy một không gian tối om. Nếu muốn biết bên trong có gì thì phải đi tới gân cửa hoặc bước vào.
Cô gái tóc xoăn đưa tay mời Tống Dư Ngộ, “Vào trong xem đi. Chính cậu bảo không biết tôi nói thật hay nói dối mà, vậy chỉ có tự cậu vào xem thì mới biết bên trong có gì thôi.”
Cô ta trích lại lời của Tống Dư Ngộ trước đó để mỉa mai. Tống Dư Ngộ nhìn dáng vẻ bình tĩnh của cô gái tóc xoăn sau lần thất thố trước đó, nói đùa: “Đừng bảo là sau khi tôi vào thì cô sẽ sập cửa xuống đấy nhé?”
Cô gái tóc xoăn bật cười, “Hóa ra là cho dù tôi làm gì thì cậu cũng không tin phải không?” Tống Dư Ngộ gật đầu thừa nhận, sau đó cũng giơ tay ra hiệu mời, “Cho nên mời cô đi trước đó.'
Cô gái tóc xoăn thấy anh thản nhiên tiếp lời như thế thì nghẹn họng, trong lòng vô cùng tức tối.
Cô ta chẳng còn giữ nổi bình tĩnh nữa, trừng mắt nhìn Tống Dư Ngộ rồi cười lạnh, “Đồ nhát cáy."
Tống Dư Ngộ lại gật đầu tiếp, “Chính xác, tôi cực kỳ nhát gan. Đành chịu thôi, chỉ phiên cô phải mở đường trước.” Khóe miệng cô gái tóc xoăn giật giật, cô ta không muốn phí lời với anh nên xoay người bước về phía tâng hầm. Tống Dư Ngộ ung dung theo sau, khi bước tới trước cửa thì anh còn dịch người ra xa nửa bước. Trùng hợp là lúc đó cô gái tóc xoăn quay đầu nhìn lại, thế là cô ta lập tức bật cười khinh thường và chê anh nhát như chuột. Tống Dư Ngộ hồn nhiên mỉm cười mà chẳng để bụng. Sau đó trước ánh mắt khó tin của cô gái tóc xoăn, anh đột nhiên giơ tay kéo soạt cửa cuốn xuống.
xx**% 86 xx**%