c87
c87c87
CHƯƠNG 87: Bảy ngày bảy đêm (23)
Tống Dư Ngộ không phải kẻ ngốc, sao anh có thể đi theo cô gái tóc xoăn trong khi đã biết cô ta có âm mưu riêng cơ chứ.
Hơn nữa anh còn không biết người đàn ông râu ria đang ở đâu. Sao anh biết được bọn họ đã tách ra hành động riêng hay đang liên hợp ủ mưu sau lưng anh cơ chứ. Đúng là Tống Dư Ngộ rất muốn kỹ năng cá nhân của cô gái tóc xoăn, nhưng anh lại không phải một người có tầm nhìn hạn hẹp. Anh càng khao khát một thứ thì sẽ càng bày mưu tính kế lâu dài, cuối cùng ra tay vào lúc chắc chắn nhất. Một đòn chí mạng!
Anh đè cửa cuốn chặt cứng, cho dù cô gái tóc xoăn ở bên trong đập cửa điên cuồng cỡ nào thì cánh cửa cũng không nhúc nhích.
Cô gái tóc xoăn tức giận nên chửi ầm lên, cô ta không ngừng văng tục rất khó nghe.
Tống Dư Ngộ lại giả điếc, tự động lọc hết những từ ngữ tục tu ra khỏi tai mình.
Nhưng sau khi nổi giận mắng chửi đã đời, dường như sau đó cô gái tóc xoăn đã tự hiểu ra bản thân không thể mở được cửa cuốn nên dừng lại.
Ngay sau đó có một tiếng hét chói tai vang ra từ bên trong, cô gái tóc xoăn lại bắt đầu đập cửa còn điên cuồng hơn vừa rồi. Tiếng thét thất thanh vang lên nức nở, thậm chí cô ta còn vứt bỏ thái độ kiêu ngạo, tức giận chửi mắng trước đó và bắt đầu xin tha.
Tống Dư Ngộ vẫn giả vờ không nghe thấy. Nơi này là chỗ mà cô gái tóc xoăn đã tự chọn để dẫn anh tới, vì vậy anh không tin cô ta sẽ gặp chuyện tại chính chỗ này. Anh vẫn tiếp tục đè chặt cửa không cho cô ta cơ hội mở ra.
Tiếng hét chói tai càng ngày càng lớn, nếu là người khác thì có lẽ kẻ đó đã do dự sợ bên trong có điều lạ thật rồi, nhưng Tống Dư Ngộ lại chỉ cảm thấy tiếng hét ôn ào chứ không hề định mở cửa.
Cứ thế mười phút trôi qua, một tiếng hét thảm vang lên lần nữa rồi bên trong cuối cùng cũng im lặng.
Tiếp đó chẳng còn tiếng người, cả bên trong và bên ngoài cửa đều không hề phát ra tiếng động nào.
Tuy nhiên Tống Dư Ngộ vẫn không sốt ruột, thậm chí anh còn bình thản lấy một thanh sô cô la trong ba lô ra và cắn từng ngụm. Sau đó anh lại nhíu mày chê sô cô la quá ngọt. Một phút trôi qua, bên kia cửa cuốn không còn phát ra bất cứ âm thanh nào.
Tống Dư Ngộ ăn sô cô la xong thì xem đồng hồ, thấy đã gần một tiếng trôi qua.
Anh nhấc bàn chân đang đè lên cửa cuốn ra và chậm chạp bước về sau một bước. Anh đã lùi lại khoảng mười bước nhưng phía bên kia cửa cuốn vẫn chẳng có tiếng động gì.
Dù vậy Tống Dư Ngộ vẫn rất bình tĩnh, anh đi tới cạnh bồn hoa rồi ngồi xuống. Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua người anh và đung đưa vài lọn tóc ngắn.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tt.
Lại thêm nửa tiếng trôi qua.
Tống Dư Ngộ phủi tay đứng dậy khỏi bồn hoa. Soàn soạt, soàn soạt...
Tiếng đế giày ma sát với đá cuối ven đường vang lên càng ngày càng xa. Lúc này cô gái tóc xoăn đứng đăng sau cửa cuốn mới nghiến răng, tức giận gần giọng: “Cậu ta không sập bẫy!”
Để tiếng hét chân thật nhất có thể, lúc nấy cô ta đã hét gần khàn cả giọng, bây giờ nói chuyện mà giọng cứ khàn khàn như vịt đực rất khó nghe.
Người đàn ông râu ria trốn ở phía bên kia cửa cuốn cũng cảm thấy khó xử.
Từ hôm qua đến giờ, biểu hiện của Tống Dư Ngộ không quá nổi trội trong số các người chơi, lại còn đeo một gương mặt giả trông rất bình thường. Nếu không vì đám mây vận may đỏ sâm đến mức gần ngả tím trên đầu thì chắc chắn cô gái tóc xoăn sẽ không chú ý tới anh. Nhưng sau hai lần tiếp xúc ngắn ngủi, hai người đã nhận ra người chơi trông thì bình thường này thật ra rất cẩn trọng. Cho dù bọn họ có đi một mình và cố tình để lộ sơ hở trước mặt anh thì anh cũng sẽ không chủ quan ra tay ngay.
Cô gái tóc xoăn không nghe thấy người đàn ông râu ria trả lời mình thì càng tức tối: “Mấy đứa may mắn mà chúng ta gặp trước đây toàn lũ ngốc, sao tới thằng này thì khó lừa vậy hả?”
“Đừng nóng vội. Cậu ta đã cảnh giác với chúng ta, e là không dễ bày mưu tính kế nữa đâu. Dù sao màn chơi này vẫn còn kéo dài thêm nhiều ngày nữa, không lo không tìm được cơ hội.” Người đàn ông râu ria trấn an. Có lẽ vì thấy ông ta nói có lý nên cô gái tóc xoăn cũng bình tĩnh lại. Cô ta giơ tay định kéo cửa cuốn lên, nhưng lại phát hiện cho dù mình có dùng sức cỡ nào thì cánh cửa cũng không nhúc nhích. Cô ta vỗ vai người đàn ông râu ria đứng bên cạnh mình, hạ giọng xuống thật nhỏ: “Tôi không kéo cửa lên được.”
Người đàn ông râu ria nhíu mày.
Chẳng lẽ anh vẫn chưa đi?
Ông ta khom lưng kéo cửa cuốn lên, nhưng lại phát hiện dường như có một sức mạnh vô hình đã cố định cánh cửa lại, khiến cho ông ta dù kéo mạnh cỡ nào thì cánh cửa cũng không di chuyển.
Rồi đột nhiên ông ta nhận ra gì đó, đang định giơ tay gọi cô gái tóc xoăn thì bỗng khựng lại.
Bởi vì trước mặt ông ta lúc này chính là hai người có gương mặt và quân áo giống nhau như đúc, ngay cả biểu cảm trên mặt cũng chẳng khác nhau là bao. “Sao... Sao cô lại phá cửa?” Cô gái tóc xoăn cố gắng khép cái miệng há hốc của mình lại, sợ hãi nhìn sang bên cạnh.
Thời Kim Lam dỡ cửa xong thì ném sang một bên, vừa phủi tay vừa nói: “Trông cái cửa này ngứa mắt quá.”
Cô gái tóc dài: “222”
Cô ta còn định hỏi cái cửa đã chọc gì cô, nhưng Thời Kim Lam đã phủi tay bỏ đi.
Cô gái tóc dài kìm lại nỗi nghi hoặc, vội vàng đuổi theo. Hai người bước ra sau biệt thự, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy một nhà kho được sơn màu trắng rộng khoảng hai mươi mét vuông, bên trong chất đầy các loại dụng cụ. Phía trước nhà kho là nhà kính trồng hoa.
Cả một vườn hoa hải đường đầy ắp bên trong nhà kính thi nhau khoe sắc rực đỏ cả một vùng, trông vô cùng nịnh mắt người xem.
Thời Kim Lam hơi chun mũi, cô ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng. Cô gái tóc dài cũng vui vẻ cảm thán: “Vườn hoa hải đường này đẹp quá nhỉ?”
Cho dù là hoa trong nhà kính hay hoa ngoài nhà kính thì đều vô cùng xinh đẹp, bọn chúng tự tin khoe khoang vẻ đẹp của bản thân, quyến rũ như những thiếu nữ tuổi xuân.
Thời Kim Lam thấy cô gái tóc dài tới gân bồn hoa và cúi người ngửi hoa hải đường thì cũng đi qua. Cô với lấy một cánh hoa hải đường và nhẹ nhàng vuốt ve. Cánh hoa mềm mại gối đầu vào ngón tay cô, tưởng như chỉ cân cô dùng sức một chút thì cánh hoa tươi đẹp sẽ chảy nước.
Cô thẳng tay ngắt đứt một cánh hoa rồi giữ nó giữa ngón trỏ và ngón cái, nhẹ nhàng nghiền nát. Cánh hoa mềm mại lập tức bị cô nghiền nát và tách làm hai nửa. Nước hoa bắt mắt nhuốm đỏ ngón tay Thời Kim Lam. Cô giơ cánh hoa đã bị nghiền nát tới trước mặt cô gái tóc dài, hỏi: “Cô có thấy màu này rất giống màu máu không?”
Cô gái tóc dài vừa mới phê phán hành động phá hoại hoa cỏ của Thời Kim Lam: “...”
Phiên cô đừng nói mấy chuyện đáng sợ như vậy trong những lúc thế này có được không?
Thời Kim Lam thấy cô gái tóc dài lùi lại hai bước, đứng cách xa bồn hoa khoảng chừng 1 mét, lúc này cô mới chậm chạp nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì hình như hoa hải đường không có mùi thơm.”
Cô gái tóc dài không bắt kịp mạch suy luận của cô nên buột miệng nói: “Nhưng tôi có ngửi thấy mùi mà, mùi khá dịu nhẹ... “Cô ngửi thấy mùi tỏa ra từ cánh hoa à?” Thời Kim Lam hỏi lại.
Nghe cô hỏi vậy, cô gái tóc dài bỗng nhíu mày.
Thời Kim Lam bứt nguyên đài hoa hải đường xuống, sau đó nhẹ nhàng ngắt đóa hoa ra và đưa tới trước mũi cô gái tóc dài, “Cô ngửi kỹ lại xem.”
Sau khi nghe lời nhận xét “giống màu máu” của cô, cô gái tóc dài đâu còn dám ngửi nữa.
Thời Kim Lam thu tay lại, giơ đóa hoa trước mũi mình và ngửi thử. Cô ngửi thấy hương hoa, nhưng mùi này không giống mùi hương thoang thoảng trong không khí.
Lúc này cô gái tóc dài mới hiểu ý cô, hít vào một hơi bảo: “Đừng nói là giống tiểu thuyết viết đấy nhé, cái gì mà giết người rôi dùng xác làm phân bón cho hoa...” Cô ta lùi lại vài bước liên tiếp, hoảng sợ ngước nhìn bồn hoa hải đường đầy ắp, tưởng như thông qua những bông hoa rực rỡ ấy, cô ta có thể nhìn thấy rễ hoa và những bộ xương đã thối rữa dưới đất.
Thời Kim Lam cầm bông hoa hải đường bị ngắt trong tay, không khẳng định mà cũng không phủ định. Cô đưa mắt nhìn sang nhà kính trông hoa bắt mắt, “Có muốn vào xem không?”
Nhà kính trong suốt nên người đứng bên ngoài có thể nhìn rõ mọi thứ bên trong. Nếu có người đi ngang muốn tìm kiếm thứ gì thì đương nhiên họ sẽ đi vòng quanh để quan sát hết bên trong, sau đó mới lựa chọn có bước vào hay không.
Cô gái tóc dài gật đầu. Nếu chỉ có mình cô ta thì chắc chắn cô ta sẽ không tò mò về cốt truyện màn chơi đâu, nhưng hiện giờ cô ta đã hiểu rõ Thời Kim Lam là lão đại, mà đi theo lão đại thì chắc chắn có thịt ăn. Quan trọng hơn là cô ta cũng chẳng dám ở lại đây một mình.
Ai mà biết được những người chơi khác có lén lút giở trò sau lưng mình hay không. Lỡ đâu nhân lúc cô ta vô tình đi lạc vào chỗ nào đó, bọn họ sẽ chặn mất đường lui của cô ta và để cô ta ở lại một mình cùng NPC thì toi đời.
Chỉ cần nhớ lại cảnh tượng mình và ma nữ khi nãy ở chung một không gian và nói chuyện với nhau, da đầu cô gái tóc dài đã tê rần cả lên.
Thời Kim Lam thấy cô ta gật đầu thì nhấc chân đi trước. Cô đi lướt qua mấy bốn hoa, tới trước nhà kính trông hoa.
Nhưng lại gân thì hai người mới phát hiện nhà kính đã bị khóa bằng một sợi xích sắt thô to và một ổ khóa lớn. Dựa theo mạch truyện thông thường thì trước tiên các cô phải đi tìm chìa khóa thì mới có thể bước vào nhà kính trông hoa.
Thế nhưng Thời Kim Lam lại chẳng thích thú mấy thứ như cốt truyện gì cho cam. Cô lôi cây búa nhỏ mà mình đã dùng để đập cửa sổ lúc trước ra từ ba lô, sau đó nói với cô gái tóc dài đang co giật khóe miệng: “Cô né ra một chút, tôi định mở đường bằng bạo lực đấy.”
Cô gái tóc dài: “...'
Ai đời lại nói mở đường bằng bạo lực như thế hả?
Trong lòng thì than vãn thế thôi, chứ cô ta vẫn ngoan ngoãn né xa ra.
Thời Kim Lam cầm cây búa nhỏ, ngồi xổm xuống định đập từ dưới lên để vụn pha lê không văng trúng người. Trước tiên, cô gõ nhẹ búa lên tường thủy tinh để ước lượng độ dày thủy tinh. Nhưng sau khi nghe thấy tiếng vang thì cô hơi nhíu mày lại.
Âm thanh này nghe không giòn như thủy tinh nguyên chất.
Cô giơ búa lên, chỉ dùng ba phần sức lực.
Cây búa nện lên tường thủy tinh tạo thành tiếng vang nặng nề, thế nhưng tường thủy tinh lại chẳng sứt mẻ chút nào.
Cô gái tóc dài: “2”
Sao không giống tưởng tượng của cô ta thế?
Thời Kim Lam cũng thấy lạ, cô lại vung búa lên nhưng lân này dùng tới sáu phần sức lực.
Lại một tiếng đập vang lên, nhưng tường thủy tinh còn chẳng lõm vào chứ đừng nói là sứt mẻ. Cô gái tóc dài nhón chân rướn cổ nhìn vào, bỗng nhiên phát hiện một cái logo trên tường thủy tinh, và bên trên logo có vài ký tự tiếng Anh.
Made in China.
Cô gái tóc dài: “...'
Xin lỗi, cô ta không nhịn được nữa.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha hai! Hình như cái này là kính cường lực đấy! Hơn nữa phải dày ít nhất 3 xăng-ti- mét cơi Búa của cô không đập vỡ được đâu ha ha ha ha ha ha ha hat”
Thời Kim Lam quay đầu lại thấy cô ta ôm bụng cười, tay chỉ vào logo bên dưới cửa kính nên cũng nhìn theo... Thời Kim Lam: “..." Cô nghi ngờ hệ thống đã lén lút đổi loại tường thủy tỉnh của nhà kính trông hoa sau khi thấy cô đập cửa sổ, nếu không thì vì sao cửa sổ của phòng ngủ không làm bằng kính cường lực! Xài cửa chống trộm không sướng hơn à?
Trong tiếng cười của cô gái tóc dài, Thời Kim Lam lặng lẽ cất cây búa đi rồi bước vê phía con đường nhỏ lát đá. Cô gái tóc dài cười tới đau cả bụng, vội vàng hỏi: “Cô đi đâu đấy?”
Mười phút sau, cô ta hoảng sợ nhìn Thời Kim Lam vác một cái máy cắt tỉa cây từ trong nhà kho phía sau nhà kính ra.
Tiếng cưa điện gào rú khiến đầu cô gái tóc dài choáng váng.
Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi đang làm gì? Và trên hết là, sao Thời Kim Lam lại biết trong nhà kho chất đầy đồ kia có thứ đáng sợ như cưa điện chứ?
Tống Dư Ngộ không phải kẻ ngốc, sao anh có thể đi theo cô gái tóc xoăn trong khi đã biết cô ta có âm mưu riêng cơ chứ.
Hơn nữa anh còn không biết người đàn ông râu ria đang ở đâu. Sao anh biết được bọn họ đã tách ra hành động riêng hay đang liên hợp ủ mưu sau lưng anh cơ chứ. Đúng là Tống Dư Ngộ rất muốn kỹ năng cá nhân của cô gái tóc xoăn, nhưng anh lại không phải một người có tâm nhìn hạn hẹp. Anh càng khao khát một thứ thì sẽ càng bày mưu tính kế lâu dài, cuối cùng ra tay vào lúc chắc chắn nhất. Một đòn chí mạng!
Anh đè cửa cuốn chặt cứng, cho dù cô gái tóc xoăn ở bên trong đập cửa điên cuồng cỡ nào thì cánh cửa cũng không nhúc nhích. Cô gái tóc xoăn tức giận nên chửi ầm lên, cô ta không ngừng văng tục rất khó nghe.
Tống Dư Ngộ lại giả điếc, tự động lọc hết những từ ngữ tục tĩu ra khỏi tai mình.
Nhưng sau khi nổi giận mắng chửi đã đời, dường như sau đó cô gái tóc xoăn đã tự hiểu ra bản thân không thể mở được cửa cuốn nên dừng lại.
Ngay sau đó có một tiếng hét chói tai vang ra từ bên trong, cô gái tóc xoăn lại bắt đâu đập cửa còn điên cuồng hơn vừa rồi. Tiếng thét thất thanh vang lên nức nở, thậm chí cô ta còn vứt bỏ thái độ kiêu ngạo, tức giận chửi mắng trước đó và bắt đầu xin tha.
Tống Dư Ngộ vẫn giả vờ không nghe thấy.
Nơi này là chỗ mà cô gái tóc xoăn đã tự chọn để dẫn anh tới, vì vậy anh không tin cô ta sẽ gặp chuyện tại chính chỗ này. Anh vẫn tiếp tục đè chặt cửa không cho cô ta cơ hội mở ra.
Tiếng hét chói tai càng ngày càng lớn, nếu là người khác thì có lẽ kẻ đó đã do dự sợ bên trong có điều lạ thật rồi, nhưng Tống Dư Ngộ lại chỉ cảm thấy tiếng hét ôn ào chứ không hề định mở cửa.
Cứ thế mười phút trôi qua, một tiếng hét thảm vang lên lân nữa rồi bên trong cuối cùng cũng im lặng.
Tiếp đó chẳng còn tiếng người, cả bên trong và bên ngoài cửa đều không hề phát ra tiếng động nào.
Tuy nhiên Tống Dư Ngộ vẫn không sốt ruột, thậm chí anh còn bình thản lấy một thanh sô cô la trong ba lô ra và cắn từng ngụm. Sau đó anh lại nhíu mày chê sô cô la quá ngọt.
Một phút trôi qua, bên kia cửa cuốn không còn phát ra bất cứ âm thanh nào. Tống Dư Ngộ ăn sô cô la xong thì xem đồng hồ, thấy đã gần một tiếng trôi qua.
Anh nhấc bàn chân đang đè lên cửa cuốn ra và chậm chạp bước về sau một bước. Anh đã lùi lại khoảng mười bước nhưng phía bên kia cửa cuốn vẫn chẳng có tiếng động gì.
Dù vậy Tống Dư Ngộ vẫn rất bình tĩnh, anh đi tới cạnh bôn hoa rồi ngồi xuống. Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua người anh và đung đưa vài lọn tóc ngắn.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tụt.
Lại thêm nửa tiếng trôi qua.
Tống Dư Ngộ phủi tay đứng dậy khỏi bồn hoa.
Soàn soạt, soàn soạt... Tiếng đế giày ma sát với đá cuối ven đường vang lên càng ngày càng xa. Lúc này cô gái tóc xoăn đứng đằng sau cửa cuốn mới nghiến răng, tức giận gần giọng: “Cậu ta không sập bẩy!”
Để tiếng hét chân thật nhất có thể, lúc nấy cô ta đã hét gần khàn cả giọng, bây giờ nói chuyện mà giọng cứ khàn khàn như vịt đực rất khó nghe.
Người đàn ông râu ria trốn ở phía bên kia cửa cuốn cũng cảm thấy khó xử.
Từ hôm qua đến giờ, biểu hiện của Tống Dư Ngộ không quá nổi trội trong số các người chơi, lại còn đeo một gương mặt giả trông rất bình thường. Nếu không vì đám mây vận may đỏ sẫm đến mức gần ngả tím trên đầu thì chắc chắn cô gái tóc xoăn sẽ không chú ý tới anh. Nhưng sau hai lần tiếp xúc ngắn ngủi, hai người đã nhận ra người chơi trông thì bình thường này thật ra rất cẩn trọng. Cho dù bọn họ có đi một mình và cố tình để lộ sơ hở trước mặt anh thì anh cũng sẽ không chủ quan ra tay ngay.
Cô gái tóc xoăn không nghe thấy người đàn ông râu ria trả lời mình thì càng tức tối: “Mấy đứa may mắn mà chúng ta gặp trước đây toàn lũ ngốc, sao tới thằng này thì khó lừa vậy hả?”
“Đừng nóng vội. Cậu ta đã cảnh giác với chúng ta, e là không dễ bày mưu tính kế nữa đâu. Dù sao màn chơi này vẫn còn kéo dài thêm nhiều ngày nữa, không lo không tìm được cơ hội.” Người đàn ông râu ria trấn an. Có lẽ vì thấy ông ta nói có lý nên cô gái tóc xoăn cũng bình tĩnh lại. Cô ta giơ tay định kéo cửa cuốn lên, nhưng lại phát hiện cho dù mình có dùng sức cỡ nào thì cánh cửa cũng không nhúc nhích. Cô ta vỗ vai người đàn ông râu ria đứng bên cạnh mình, hạ giọng xuống thật nhỏ: “Tôi không kéo cửa lên được.”
Người đàn ông râu ria nhíu mày. Chẳng lẽ anh vẫn chưa đi?
Ông ta khom lưng kéo cửa cuốn lên, nhưng lại phát hiện dường như có một sức mạnh vô hình đã cố định cánh cửa lại, khiến cho ông ta dù kéo mạnh cỡ nào thì cánh cửa cũng không di chuyển.
Rồi đột nhiên ông ta nhận ra gì đó, đang định giơ tay gọi cô gái tóc xoăn thì bỗng khựng lại.
Bởi vì trước mặt ông ta lúc này chính là hai người có gương mặt và quần áo giống nhau như đúc, ngay cả biểu cảm trên mặt cũng chẳng khác nhau là bao.
“Sao... Sao cô lại phá cửa?” Cô gái tóc xoăn cố gắng khép cái miệng há hốc của mình lại, sợ hãi nhìn sang bên cạnh. Thời Kim Lam dỡ cửa xong thì ném sang một bên, vừa phủi tay vừa nói: “Trông cái cửa này ngứa mắt quá.”
Cô gái tóc dài: “222”
Cô ta còn định hỏi cái cửa đã chọc gì cô, nhưng Thời Kim Lam đã phủi tay bỏ đi.
Cô gái tóc dài kìm lại nỗi nghi hoặc, vội vàng đuổi theo. Hai người bước ra sau biệt thự, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy một nhà kho được sơn màu trắng rộng khoảng hai mươi mét vuông, bên trong chất đầy các loại dụng cụ. Phía trước nhà kho là nhà kính trông hoa.
Cả một vườn hoa hải đường đầy ắp bên trong nhà kính thi nhau khoe sắc rực đỏ cả một vùng, trông vô cùng nịnh mắt người xem.
Thời Kim Lam hơi chun mũi, cô ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng. Cô gái tóc dài cũng vui vẻ cảm thán: “Vườn hoa hải đường này đẹp quá nhỉ?”
Cho dù là hoa trong nhà kính hay hoa ngoài nhà kính thì đều vô cùng xinh đẹp, bọn chúng tự tin khoe khoang vẻ đẹp của bản thân, quyến rũ như những thiếu nữ tuổi xuân.
Thời Kim Lam thấy cô gái tóc dài tới gân bồn hoa và cúi người ngửi hoa hải đường thì cũng đi qua. Cô với lấy một cánh hoa hải đường và nhẹ nhàng vuốt ve. Cánh hoa mềm mại gối đầu vào ngón tay cô, tưởng như chỉ cân cô dùng sức một chút thì cánh hoa tươi đẹp sẽ chảy nước.
Cô thẳng tay ngắt đứt một cánh hoa rồi giữ nó giữa ngón trỏ và ngón cái, nhẹ nhàng nghiền nát. Cánh hoa mềm mại lập tức bị cô nghiền nát và tách làm hai nửa. Nước hoa bắt mắt nhuốm đỏ ngón tay Thời Kim Lam. Cô giơ cánh hoa đã bị nghiền nát tới trước mặt cô gái tóc dài, hỏi: “Cô có thấy màu này rất giống màu máu không?”
Cô gái tóc dài vừa mới phê phán hành động phá hoại hoa cỏ của Thời Kim Lam: “...”
Phiên cô đừng nói mấy chuyện đáng sợ như vậy trong những lúc thế này có được không?
Thời Kim Lam thấy cô gái tóc dài lùi lại hai bước, đứng cách xa bồn hoa khoảng chừng 1 mét, lúc này cô mới chậm chạp nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì hình như hoa hải đường không có mùi thơm.”
Cô gái tóc dài không bắt kịp mạch suy luận của cô nên buột miệng nói: “Nhưng tôi có ngửi thấy mùi mà, mùi khá dịu nhẹ...
“Cô ngửi thấy mùi tỏa ra từ cánh hoa à?” Thời Kim Lam hỏi lại. Nghe cô hỏi vậy, cô gái tóc dài bỗng nhíu mày.
Thời Kim Lam bứt nguyên đài hoa hải đường xuống, sau đó nhẹ nhàng ngắt đóa hoa ra và đưa tới trước mũi cô gái tóc dài, “Cô ngửi kỹ lại xem.”
Sau khi nghe lời nhận xét “giống màu máu” của cô, cô gái tóc dài đâu còn dám ngửi nữa.
Thời Kim Lam thu tay lại, giơ đóa hoa trước mũi mình và ngửi thử. Cô ngửi thấy hương hoa, nhưng mùi này không giống mùi hương thoang thoảng trong không khí.
Lúc này cô gái tóc dài mới hiểu ý cô, hít vào một hơi bảo: “Đừng nói là giống tiểu thuyết viết đấy nhé, cái gì mà giết người rôi dùng xác làm phân bón cho hoa...”
Cô ta lùi lại vài bước liên tiếp, hoảng sợ ngước nhìn bồn hoa hải đường đầy ắp, tưởng như thông qua những bông hoa rực rỡ ấy, cô ta có thể nhìn thấy rễ hoa và những bộ xương đã thối rữa dưới đất. Thời Kim Lam cầm bông hoa hải đường bị ngắt trong tay, không khẳng định mà cũng không phủ định. Cô đưa mắt nhìn sang nhà kính trông hoa bắt mắt, “Có muốn vào xem không?”
Nhà kính trong suốt nên người đứng bên ngoài có thể nhìn rõ mọi thứ bên trong. Nếu có người đi ngang muốn tìm kiếm thứ gì thì đương nhiên họ sẽ đi vòng quanh để quan sát hết bên trong, sau đó mới lựa chọn có bước vào hay không.
Cô gái tóc dài gật đầu. Nếu chỉ có mình cô ta thì chắc chắn cô ta sẽ không tò mò về cốt truyện màn chơi đâu, nhưng hiện giờ cô ta đã hiểu rõ Thời Kim Lam là lão đại, mà đi theo lão đại thì chắc chắn có thịt ăn.
Quan trọng hơn là cô ta cũng chẳng dám ở lại đây một mình.
Ai mà biết được những người chơi khác có lén lút giở trò sau lưng mình hay không. Lỡ đâu nhân lúc cô ta vô tình đi lạc vào chỗ nào đó, bọn họ sẽ chặn mất đường lui của cô ta và để cô ta ở lại một mình cùng NPC thì toi đời.
Chỉ cần nhớ lại cảnh tượng mình và ma nữ khi nãy ở chung một không gian và nói chuyện với nhau, da đầu cô gái tóc dài đã tê rần cả lên.
Thời Kim Lam thấy cô ta gật đầu thì nhấc chân đi trước. Cô đi lướt qua mấy bốn hoa, tới trước nhà kính trông hoa.
Nhưng lại gần thì hai người mới phát hiện nhà kính đã bị khóa bằng một sợi xích sắt thô to và một ổ khóa lớn. Dựa theo mạch truyện thông thường thì trước tiên các cô phải đi tìm chìa khóa thì mới có thể bước vào nhà kính trông hoa.
Thế nhưng Thời Kim Lam lại chẳng thích thú mấy thứ như cốt truyện gì cho cam. Cô lôi cây búa nhỏ mà mình đã dùng để đập cửa sổ lúc trước ra từ ba lô, sau đó nói với cô gái tóc dài đang co giật khóe miệng: “Cô né ra một chút, tôi định mở đường bằng bạo lực đấy."
Cô gái tóc dài: “...'
Ai đời lại nói mở đường bằng bạo lực như thế hả?
Trong lòng thì than vãn thế thôi, chứ cô ta vẫn ngoan ngoãn né xa ra.
Thời Kim Lam cầm cây búa nhỏ, ngồi xổm xuống định đập từ dưới lên để vụn pha lê không văng trúng người. Trước tiên, cô gõ nhẹ búa lên tường thủy tinh để ước lượng độ dày thủy tinh. Nhưng sau khi nghe thấy tiếng vang thì cô hơi nhíu mày lại.
Âm thanh này nghe không giòn như thủy tinh nguyên chất.
Cô giơ búa lên, chỉ dùng ba phần sức lực. Cây búa nện lên tường thủy tinh tạo thành tiếng vang nặng nề, thế nhưng tường thủy tinh lại chẳng sứt mẻ chút nào.
Cô gái tóc dài: “2”
Sao không giống tưởng tượng của cô ta thế?
Thời Kim Lam cũng thấy lạ, cô lại vung búa lên nhưng lân này dùng tới sáu phần sức lực.
Lại một tiếng đập vang lên, nhưng tường thủy tinh còn chẳng lõm vào chứ đừng nói là sứt mẻ.
Cô gái tóc dài nhón chân rướn cổ nhìn vào, bỗng nhiên phát hiện một cái logo trên tường thủy tinh, và bên trên logo có vài ký tự tiếng Anh.
Made in China.
Cô gái tóc dài: “...' Xin lỗi, cô ta không nhịn được nữa.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha hai! Hình như cái này là kính cường lực đấy! Hơn nữa phải dày ít nhất 3 xăng-ti- mét cơ! Búa của cô không đập vỡ được đâu ha ha ha ha ha ha ha hat"
Thời Kim Lam quay đầu lại thấy cô ta ôm bụng cười, tay chỉ vào logo bên dưới cửa kính nên cũng nhìn theo... Thời Kim Lam: “...'
Cô nghi ngờ hệ thống đã lén lút đổi loại tường thủy tỉnh của nhà kính trông hoa sau khi thấy cô đập cửa sổ, nếu không thì vì sao cửa sổ của phòng ngủ không làm bằng kính cường lực! Xài cửa chống trộm không sướng hơn à?
Trong tiếng cười của cô gái tóc dài, Thời Kim Lam lặng lẽ cất cây búa đi rồi bước vê phía con đường nhỏ lát đá. Cô gái tóc dài cười tới đau cả bụng, vội vàng hỏi: “Cô đi đâu đấy?” Mười phút sau, cô ta hoảng sợ nhìn Thời Kim Lam vác một cái máy cắt tỉa cây từ trong nhà kho phía sau nhà kính ra. Tiếng cưa điện gào rú khiến đầu cô gái tóc dài choáng váng. Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi đang làm gì? Và trên hết là, sao Thời Kim Lam lại biết trong nhà kho chất đầy đồ kia có thứ đáng sợ như cưa điện chứ?
*xx**% 87 *xx**%