Vô Hạn Lưu: Cả Lớp Điên Cuồng Tìm Đường Chết (Dịch Full)

Chương 88 - C88

C88 C88C88

CHƯƠNG 88: Bảy ngày bảy đêm (24)

- Phòng livestream số 54088 -

[Cứu mạng! Chắc tôi cười chết trong phòng livestream này mất! Không dùng búa được thì dùng cưa điện luôn, đến hệ thống cũng phải khen đỉnh]

[Cứ để cô ấy cưa! Chỉ là phá cửa kính thôi mà? Thế giới ác mộng có thể đổi loại kính thì sao cô ấy không được cưa? (Đầu chó)]

[Ha ha ha ha ha ha ha @Thế giới ác mộng, trước đây mi còn kiếm lời từ cây búa với thang của cô ấy được, còn giờ thì sao? Mi dám lén lút đổi loại cửa kính, không sợ mất mặt à? Ha ha ha ha ha ha ha] [Chỉ mỗi chuyện này cũng đủ cho tui cười tới cuối đời rồi. Đã lâu lắm rồi mới thấy một người chơi dám chống đối thế giới ác mộng như vậy. Thanh lịch, thanh lịch lắm chị gái]

[Rốt cuộc thì bên trong nhà kính trông hoa có thứ gì vậy? Đáng giá đến mức thế giới ác mộng thà đổi cửa kính cũng không dám để cục cưng nhà bọn mình vào trong dễ dàng]

[Mấy người không thấy nổi da gà khi gọi 54088 là cục cưng hả?]

[Vậy nói chung là màn chơi này chỉ bắt người chơi đi tìm chìa khóa thôi hả? Hèn gì lại mất bảy ngày bảy đêm. Muốn tìm chìa khóa trong căn biệt thự lớn như vậy thì có khi bảy ngày còn chưa đủ ấy chứ]

[Vào trong nhanh nào! Tôi muốn xem thử bên trong nhà kính trông hoa có gì] Vào khoảnh khắc vách tường làm bằng kính cường lực ngã xuống, một mùi hôi nồng nặc lập tức xộc tới khiến Thời Kim Lam vô thức nín thở. Cô vội vàng buông cái máy cắt tỉa cây xuống, đi tới một chỗ thông thoáng và hít từng luông không khí mát mẻ vào.

Nhưng chẳng lâu sau, mùi hôi trong nhà kính trồng hoa đã nhanh chóng khuếch tán và lan tràn ra khắp vườn hoa. May mà xung quanh có gió nên chỉ lát sau mùi hôi đã tan đi bớt, hương hoa thoang thoảng trong vườn hoa cũng nhanh chóng át mùi hôi đi mất.

Cô gái tóc dài gập tay phải lại, áp khuỷu tay lên mũi khiến giọng nói trở nên nghèn nghẹn: “Hôi quá, mùi nông đến mức tôi thấy buồn nôn. Rốt cuộc là bên trong đó có gì vậy?”- Bản edit thuộc quyên sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tgt. Thời Kim Lam cũng bịt mũi lại, “Cô có nhớ khi nãy mình đã nói gì không?”

Cô gái tóc dài nhớ lại những lời mình đã nói, sau đó lập tức văng tục, “Đừng nói là cái vụ giết người rồi lấy xác làm phân bón cho hoa có thật đó nha?”

Mùi hôi tỏa ra từ nhà kính trồng hoa hòa quyện với mùi thơm khiến người ta phải chảy nước mắt. Tuy nhiên hương thơm lẫn với mùi hôi ấy cũng chẳng phải hương thơm của hoa, mà càng giống mùi túi thơm hoặc nước hoa hơn.

“Tôi không chắc có vụ lấy xác người làm phân bón hoa hay không, nhưng chắc chắn dưới nhà kính này có chôn thứ gì đó."

Hai người đứng ở một nơi thông thoáng, đợi cho mùi hôi tan bớt rồi mới đeo mặt nạ phòng độc và bước về phía nhà kính trông hoa. Cô gái tóc dài sợ vụn kính đâm thủng đế giày nên bước đi rất cẩn thận. Sau khi đi qua khu vực đây những mảnh vụn thủy tinh, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm và đưa mắt nhìn vào trong nhà kính. Những bông hoa hải đường nở rộ bên trong còn rực rỡ và xinh đẹp hơn ngoài vườn hoa. Đóa hoa đỏ rực, lá cây thô chắc, nhìn là biết dư thừa dưỡng chất.

Thời Kim Lam đi dạo một vòng quanh nhà kính, phát hiện bên trong có cuốc, xẻng và vài túi phân bón. Bên cạnh túi phân bón là một bể nước hình vuông, chất lỏng màu đỏ sẫm trong bể bốc khí lên không khí.

Cô nghĩ ngợi một hồi, sau đó gỡ mặt nạ phòng độc xuống, quả nhiên ngửi thấy mùi gì đó rất nông nặc. Cô không rõ đây là mùi gì, nhưng hiển nhiên tác dụng của nó là để át đi một mùi hương khác trong nhà kính. Nhưng vì nhà kính bị đập nát nên mùi hồi bên trong mới tràn ra, khiến cho mùi hương nồng nặc này không thể lấn át mùi hôi được. Thời Kim Lam lại đeo mặt nạ phòng độc vào và cầm chiếc xẻng trong góc lên. Cô nhìn thấy gần đó có vết bẩn màu đen, bên cạnh móc treo xẻng cũng có lọn tóc đen nhánh.

Cô câm xẻng đi tới bên cạnh vườn hoa, bắt đầu đào từng gốc hoa hải đường lên.

Cô gái tóc dài thấy vậy thì cũng câm cuốc đi qua giúp cô.

Các cô đào đất một hồi, đã đào toàn bộ gốc rễ của hoa hải đường lên mà vẫn chẳng thấy gì.

Cô gái tóc dài bực dọc: “Không có gì hết, hay là suy đoán của chúng ta sai rồi.”

Các cô đã đào sâu xuống khoảng 20, 30 xăng-ti-mét, nếu có thứ được chôn dưới đất thật thì đáng lẽ phải bị đào lên rồi chứ. Thời Kim Lam giật phắt mặt nạ phòng độc xuống rồi ném vào ba lô. Mùi hôi nồng nặc lập tức xộc tới khiến bụng dạ cô sôi trào. Cô vội vàng lùi lại vài bước và bịt mũi, miệng thì mới đỡ hơn.

Cô lắc đầu nói với cô gái tóc dài: “Chắc chắn dưới này có thứ gì đó, nhưng bị chôn quá sâu."

Cô cố gắng chịu đựng mùi hôi kinh tởm để tiếp tục đào đất, nhưng đã đào gần nửa mét rồi mà vẫn chẳng thấy gì. Đừng nói là thi thể, ngay cả một sợi tóc mà cô cũng chẳng thấy đâu.

Thời Kim Lam không chịu nổi nên lại lấy mặt nạ phòng độc ra.

Cô gái tóc dài mệt bở hơi tai, chống cuốc thở dốc, “Đào gần nửa mét rồi mà vẫn không thấy, chẳng lẽ còn sâu hơn nữa. Thời Kim Lam lắc đầu: “Chúng ta đã đào hết phần đất xốp rồi, sâu hơn nữa là đất nền, trừ phi có người đã đổ bê tông lên cái xác dưới đất, nếu không không thể đào không ra gì được...

Và sự thật là các cô đã không đào được gì thật.

Thời Kim Lam cứ thấy sai sai. Mùi hôi nông nặc này chắc chắn là mùi thối rữa. Căn biệt thự này đã được xây dựng từ rất lâu, trừ phi cái xác bị chôn trước khi sửa chữa vườn hoa, nếu không mùi hôi sẽ không tràn lan khắp nhà kính như vậy, hơn nữa nhà kính còn phải bị khóa suốt thời gian dài.

Cô lùi lại vài bước, quan sát khắp vườn hoa.

Cô gái tóc dài thấy cô suy tư thì không dám lên tiếng làm phiền. Cô ta không còn sức để đứng, nhưng cũng chẳng dám ngồi trên lan can quanh bồn hoa nên bèn quan sát xung quanh, cuối cùng lựa chọn dựa vào bể nước nghỉ ngơi. Thể lực cô ta có hạn, thậm chí bây giờ dù đổ mồ hôi ròng ròng nhưng cô ta còn chẳng có sức để quạt mát cho mình. Cô ta phát hiện bên cạnh bể nước có một vòi nước nên định rửa tay để bớt mồ hôi trong lòng bàn tay. Cô ta đi qua mở vòi nước, duỗi tay để dưới vòi nước. Vòi nước kêu lên vài tiếng rồi mới có nước xối xả chảy ra. Chất lỏng đỏ sẫm phun ra bao phủ bàn tay của cô gái tóc dài khiến cô ta vô thức thu tay lại, nhưng sau đó cô ta lại chợt cảm thấy có lọn tóc rất dài đang quấn lấy tay mình.

Cô gái tóc dài ngẩn ra, sau đó vội vã hét thảm và ngồi bệt xuống đất. Cô ta vừa dùng sức giũ tay thật mạnh vừa giật lùi vê sau.

Tiếng hét của cô ta làm Thời Kim Lam giật mình, cô xoay người nhìn thấy dòng chất lỏng đặc sệt đang rỉ ra từ vòi nước và một lọn tóc dài dính trên miệng vòi nước đang dần rớt xuống xuôi theo dòng chảy. Chất lỏng chảy ra càng ngày càng nhiều, nhưng rồi bỗng nhiên vòi nước yếu đi và liên tục phát ra những tiếng tắc nghẽn. Lát sau, một miếng thịt thối phọt ra và rơi vào bể nước.

Cô gái tóc dài lập tức hét chói tai: “Tay của tôi! Tay của tôi chạm phải nó rồi!

Cô ta điên cuồng chà xát bàn tay xuống đất. Thời Kim Lam kịp thời phản ứng, nhanh chóng lấy một chai nước khoáng ra và xối vào tay cô ta.

Cô gái tóc dài khóc lóc thảm thiết, thâm nghĩ có phải hôm nay mình đã gặp phải thần xui xẻo hay không. Đầu tiên thì cô ta bị ma nữ nắm tay và thì thâm vào tai trong hành lang, bây giờ tới nhà kính trông hoa thì lại chạm vào tóc của người chết, còn bị chất lỏng kỳ lạ xối lên tay. Có khi nào tay cô ta sắp sửa tạm biệt trân gian rồi không? Hu hu hu hu hu vì sao cô ta lại xui xẻo như thế chứ? NPC trong màn chơi cũng biết phân biệt đối xử à? Thấy cô ta dễ bắt nạt nên cứ nhằm vào cô ta mà bắt nạt? Hu hu hu hu hu hu hul

Thời Kim Lam lấy khăn giấy cho cô gái tóc dài lau tay, sau đó đỡ cô ta đứng dậy khỏi mặt đất rồi đưa một chai nước mới để cô ta uống vài ngụm nước.

Tâm trạng của cô gái tóc dài dần ổn định trở lại. Vòi nước đằng kia vẫn tiếp tục chảy, nhưng dòng chất lỏng đặc sệt khi nãy đã loảng hơn rất nhiều, dù vậy vẫn có thịt thối lẫn trong dòng chảy phun ra bể nước.

Thời Kim Lam nhìn theo ống nước thì mới phát hiện nó nối với một tháp nước chót vót cao hơn hai mét.

Cô quay đầu nhìn lại vườn hoa, chợt nhận ra vườn hoa có mùi hôi nồng nặc như vậy không phải là vì dưới đất có chôn thứ gì đó, mà là vì nước tưới tiêu thấm vào đất có vấn đề.

Cô gái tóc dài hãy còn sợ hãi: “Mấy người sống ở đây bị điên hết rồi hả?”

Đã nổi điên giết người, lại còn nhét xác người ta vào tháp nước để làm dưỡng chất nuôi hoa trong nhà kính? Đúng là biến thái.

“Không biết ai đã bị nhét vào tháp nước.” Thời Kim Lam nói.

Dưới góc nhìn của cậu bé ma thì những du khách tới ở nhờ nhà cậu ta đã hại chết gia đình cậu ta. Nhưng dưới góc nhìn của du khách thì những người sống trong biệt thự mới là một lũ điên giết chết người xin ở nhờ.

Dựa vào những manh mối hiện tại thì cô chưa thể xác định ai mới là người bị hại. Nhưng quan trọng hơn cả, đó là Thời Kim Lam vẫn chưa nghĩ ra động cơ giết người của chủ căn biệt thự.

Nếu chủ căn biệt thự quả thật là người bị hại thì có thể suy đoán do những du khách ham tiền nên nổi lòng tham. Nhưng nếu du khách là người bị hại, vậy vì sao chủ nhân của căn biệt thự này lại giết người? Chỉ vì họ điên? Có đam mê giết người?

Ngoài ra theo lời cậu bé ma đã nói thì dường như bố mẹ cậu ta và các du khách đã cãi nhau, chuyện này là thế nào?

Thời Kim Lam cảm thấy vẫn còn thiếu một thông tin quan trọng nào đó. Chỉ cần biết được nguồn cơn cuộc cãi vã giữa bố mẹ cậu bé và các du khách thì cốt truyện của màn chơi này sẽ sáng tỏ.

Có lẽ cô gái trong hành lang cũng chẳng biết rõ nguyên nhân cái chết của mình, cậu bé ma chỉ biết một vài thông tin, còn ông quản gia thì biến mất tăm. Vì vậy bước tiến đột phá duy nhất hiện giờ chỉ có “cô chủ” đang giả mạo cô gái mặc quần da.

Cứ đi lòng vòng mãi, cuối cùng vẫn về chỗ cũ, chỉ cần cạy được miệng “cô chủ” thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.

Thời Kim Lam tắt vòi nước, kéo cô gái tóc dài ra ngoài. Sau khi ra ngoài, cô gái tóc dài suýt ngồi liệt xuống đất. Tới tận bây giờ cô ta vẫn còn cảm thấy tay mình dính gì đó không sạch sẽ, nhưng khi sờ vào thì lại chẳng thấy gì, chỉ là khung cảnh lọn tóc dài quấn vào tay vẫn cứ ám ảnh trong đầu cô ta.

Cô ta xin thề! Nếu cô ta có thể vượt qua màn chơi này thì sau này sẽ không bao giờ chọn màn chơi loại hình kinh dị nữa. Kinh tởm quá sức chịu đựng của cô ta rồi. “Bây... Bây giờ chúng ta đi đâu?” Cô gái tóc dài hỏi. “Về phòng khách nghỉ ngơi một lát đã. Chắc là cô mệt lắm đúng không?” Thời Kim Lam phủi tay.

Thể lực của cô tốt hơn cô ta, nhưng vừa rồi vì đào đất quá lâu nên lòng bàn tay cũng đỏ hết lên, thậm chí các ngón tay còn bị trây xước. Nếu biết vậy thì cô đã đeo găng tay rồi.

Cô gái tóc dài rưng rưng nước mắt gật đầu. Cô ta thật sự rất mệt, quả thật cân nghỉ ngơi một lát.

Hai người rời khỏi vườn hoa và quay về biệt thự. Trên đường đi thông thoáng chẳng bắt gặp người chơi khác. Trước khi bước vào phòng khách, cô gái tóc dài vô thức né tránh thi thể của chàng trai tóc mào gà vẫn còn nằm dưới đất.

Bây giờ cô ta cứ như bị sang chấn vậy, chỉ cần nhìn thấy xác chết là lại ảo tưởng tay mình dính nhớp. Cô gái tóc dài cố ép mình quên đi hình ảnh kinh dị trong đầu, vội vàng bước vào phòng khách và đi vê phía nhà vệ sinh ở tâng một. Trước khi đi vào, cô ta bỗng dừng lại rồi chạy về bên Thời Kim Lam, nhẹ giọng bảo: “Chúng ta cùng đi rửa tay đi.”

Có sát thân diệt ma ở bên thì ma nữ trong nhà vệ sinh sẽ không dám xuất hiện.

Thời Kim Lam cũng định đi rửa tay nên đương nhiên sẽ không từ chối lời đề nghị của cô gái tóc dài.

Lúc cô mở vòi nước, cô gái tóc dài cứ nhìn chằm chằm dòng nước chảy ra, sau đó còn lên tiếng ngăn cản cô đưa tay xuống dưới vòi nước: “Đợi... Đợi đã...”

Lỡ đâu vòi nước này cũng sẽ chảy ra vài thứ không nên có thì kinh tởm biết bao.

Thời Kim Lam không từ chối ý tốt của cô ta, cô đợi vòi nước chảy ra một lúc rồi mới thò tay qua, “Không cần căng thẳng vậy đâu, đêm qua tôi còn gội đầu ở đây mà, nước sạch lắm, không có mùi lạ.”

Nếu nước ở đây có vấn đề thật thì ngày hôm qua cô gái mặc quân da đã la toáng lên trong lúc tắm rửa rồi, cô gái tóc xoăn dùng nước lau người có khi còn hoảng loạn hơn.

Nghe vậy, cô gái tóc dài gật đầu rồi thò tay qua. Sau khi xác định dòng nước trong veo thì cô ta mới thở phào, dùng sức chà xát hai bàn tay để rửa trôi cảm giác nhớp nháp kia.

Thời Kim Lam nặn một ít nước rửa tay ra cho cô ta, thế là hai người đứng trước bồn rửa tay, thoải mái cọ rửa bàn tay cho thật sạch.

Sau khi tiếng nước chảy róc rách dừng lại, bỗng nhiên có một giọng nói truyền tới từ bên ngoài nhà vệ sinh: “Các cô đang làm gì đó?” Cô gái tóc dài hoảng sợ, vừa quay đầu thì nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của “cô chủ”.

Đây là lần đầu tiên hai người đối diện trực tiếp như vậy. Đêm qua vì quá tối nên cô gái tóc dài không thấy rõ khuôn mặt trước mắt mình, bây giờ khi chạm mắt “cô chủ”, cô ta mới bỗng dưng cảm thấy gương mặt này kỳ lạ.

Cô ta không rõ là kỳ lạ chỗ nào, chỉ là thấy gương mặt này bất thường.

Thời Kim Lam chắn trước mặt cô gái tóc dài, ỷ mình cao hơn nên đứng từ trên cao nhìn xuống “cô chủ”, “Sao cô không đi cùng hai người kia nữa? Tự dưng lên tiếng, định hù chết bọn tôi à?”

Nếu cô nhớ không nhầm thì sau khi mình rời khỏi phòng bếp, người đàn ông râu ria cũng đã vào trong, hẳn là đã nhìn thấy thứ bên trong tủ lạnh. Vì vậy cô mới lấy làm lạ khi thấy người phụ nữ trước mặt vẫn còn bình yên vô sự. Chẳng lẽ người đàn ông râu ria cũng đang định lợi dụng “cô chủ” để tiêu diệt bọn cô?

“Cô chủ” không lên tiếng mà chỉ nhìn chằm chằm các cô vài giây, sau đó mới bảo: “Vừa rồi các cô đi đâu vậy? Sao trên người có mùi hôi...'

Cô ta chun mũi định rướn cổ lại gân, nhưng cô gái tóc dài đã hoảng sợ, vội vàng kéo Thời Kim Lam lùi lại. Sau đó cô ta nhận ra mình phản ứng hơi quá nên lập tức nói: “Cô mới hôi ấy! Cả nhà cô hôi! Bọn tôi mới đi dạo vườn hoa, trên người có mùi thơm mới đúng chứ?”

Giọng điệu cô ta vô cùng hiển nhiên, thậm chí còn trừng mắt với “cô chủ”, nhưng thật ra trái tim lại đang đập thình thịch liên tục.

Ma nữ trong hành lang đã nói có một cô gái xinh đẹp chặt gà trong phòng bếp, sau đó đuổi theo cô ta tới hành lang kia và giết chết cô ta. Miêu tả ấy rất khớp với khuôn mặt xinh đẹp của người trước mắt.

Ban đầu cô ta còn thấy đồng cảm với “cô chủ”, nhưng sau khi nghe ma nữ kể chuyện thì mọi cảm xúc đều tan thành mây khói.

Cô ta không chắc ma nữ nói thật hay nói dối, vì vậy chỉ đành kiềm chế bản thân không được nảy sinh cảm xúc một cách chủ quan.

Ngay khi cô ta cất tiếng, “cô chủ” lập tức nhìn chằm chằm vào mặt cô ta, đợi cô ta nói xong thì mới chậm rãi lặp lại: “Cả nhà tôi? Cả nhà tôi...”

Cô ta cứ như cái máy nhại tiếng không ngừng lặp lại ba chữ này, hai mắt nhìn thẳng vào mặt cô gái tóc dài. Ánh mắt của cô ta khiến cô gái tóc dài nổi da gà. Đột nhiên cô ta nói: “Đôi mắt của cô đẹp thật.” Cô gái tóc dài sởn da gà, nghiêng đầu trốn phía sau Thời Kim Lam.

Thời Kim Lam kêu lên một tiếng khiến “cô chủ” dời mắt sang mặt cô.

“Vậy chẳng lẽ đôi mắt của tôi xấu lắm hả?” Thời Kim Lam cười tủm tỉm nói.

Vì đeo gương mặt giả nên trông cô rất bình thường, dáng mắt bị thay đổi, ngay cả màu mắt cũng biến thành màu xám đậm trông vô cùng ảm đạm.

Với nhan sắc thế này, nếu đặt cô lẫn vào trong một nhóm người thì sẽ rất khó khiến người ta để ý.

“Cô chủ” nhìn chằm chằm cô một lúc rồi đưa ra một lời nhận xét khác: “Da của cô trắng thật.”

“Chứ da của cô không trắng hả?” Thời Kim Lam hỏi lại. Nghe cô hỏi vậy, “cô chủ” mới cúi đầu nhìn tay mình. Quả thật rất trắng, thậm chí còn vừa trong trẻo vừa xinh đẹp.

Nhưng đẹp quá lại trông rất giả.

“Cô chủ” buông thống hai tay bên người, không nói gì mà đã xoay người bỏ đi.

Cô gái tóc dài khó chịu vì hành động của cô ta, nhưng đồng thời cũng thở phào và thì thâm: “Sao tự dưng cô ta lại bảo mắt tôi đẹp là thế nào? Nghe đáng sợ quá đi.” Thời Kim Lam không nói gì, nhưng dường như “cô chủ” đã đi xa mười mấy mét lại nghe thấy lời cô ta nói nên dừng chân và xoay người bảo: “Tôi cũng muốn có đôi mắt đẹp như cô.”

Giọng nói của cô ta nhẹ hãng, mềm mại, nghe cứ như làm nũng, nhưng nội dung lời nói lại khiến người ta phải lạnh sống lưng. Cô gái tóc dài tưởng như bị người ta bóp cổ, bàn tay câm tay Thời Kim Lam hơi siết chặt.

Bầu không khí trở nên tĩnh lặng, vài giây sau, “cô chủ” bỗng dưng cong miệng nở nụ cười hoàn hảo, đôi mắt trong trẻo phản chiếu ánh sáng xinh đẹp.

Thời Kim Lam xoa ngón tay cái lên lòng bàn tay của cô gái tóc dài, sau đó bình tĩnh nhìn lại “cô chủ” một cách lạnh nhạt, “Nhưng tiếc là cô không có, tội chưa kìa.”

Lời nói hệt như quả bom làm nổ tung bầu không khí tĩnh lặng.

Nụ cười trên mặt “cô chủ” cứng đờ, cái lạnh sởn tóc gáy lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ chật vật và sự tức giận. Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô nói gì cơ?”

Cô ta tức giận đến mức run người, gương mặt bắt đầu co giật một cách bất thường, khóe mắt hiện ra nếp nhăn, tưởng như chớp mắt già đi mấy tuổi. Nhưng Thời Kim Lam chẳng hề sợ cô ta, thậm chí còn kiên nhãn trả lời: “Tôi bảo là cô xấu quá, mắt thì đen sì như đống cứt, mũi bự, tai lớn, cằm lẹm, da nhăn... Tôi sống đến từng này tuổi nhưng chưa gặp ai xấu đến vậy đâu, cô làm tôi mở mang kiến thức lắm đâu.

Ấy! Cô đừng trừng mắt nhìn tôi như vậy, tôi sợ lắm đó. Vẫn còn trừng nữa hả? Tôi chỉ nói sự thật thôi mà, chẳng lẽ cô lại không cho tôi nói? Cô xinh đẹp lắm chắc? Đã vậy còn ép giọng cho dẹo chảy nước, nghe nổi hết da gà.”

Thời Kim Lam không ngừng chê bai, sau đó còn giơ tay chà xát cánh tay như để phụ họa lời mình nói.

Cô gái tóc dài trốn sau lưng cô nghe vậy thì chỉ biết trợn mắt, há miệng, nỗi sợ hãi vì câu nói của “cô chủ” cũng lập tức biến mất nhờ những lời chế nhạo liên tục của Thời Kim Lam. Cô... Cô khiêu khích boss như vậy, không sợ gặp chuyện thật hả? *xx**% 88 *xx**%
Bình Luận (0)
Comment