Vô Hạn Lưu: Cả Lớp Điên Cuồng Tìm Đường Chết (Dịch Full)

Chương 89 - Cø9

cø9 cø9cø9

CHƯƠNG 89: Bảy ngày bảy đêm (25)

Ngay khi Thời Kim Lam vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng khách lập tức sững lại. “Cô chủ” nhìn cô với nét mặt nhăn nhó như thể có thể phát điên bất cứ lúc nào. Nhưng cô gái tóc dài lo sợ suốt một phút mà chẳng thấy cô ta ra tay tấn công, thay vào đó trán cô ta chỉ nổi gần xanh co giật, trông vô cùng đáng sợ.

Thời Kim Lam cũng nhìn chằm chằm “cô chủ”, đương nhiên cô chẳng sợ phải đánh nhau, chỉ là mục đích của cô khi khiêu khích cô ta cũng không phải để đánh nhau. Hơn nữa hiện tại đang là thời gian nghỉ ngơi do hệ thống quy định, NPC và boss đều không thể trực tiếp tấn công người chơi. Nếu “cô chủ” muốn làm trái quy tắc thì Thời Kim Lam cũng rất mong chờ hậu quả sẽ xảy ra.

Nhưng tiếc là “cô chủ” chỉ đứng im trừng mắt nhìn cô, cho dù có tức đến nổ phổi thì cô ta cũng chẳng ra tay, ngược lại còn hừ một tiếng rồi lạnh mắt, xoay người bỏ đi.

Thời Kim Lam mất hứng tặc lưỡi.

Cô gái tóc dài thấy cô còn định khiêu khích tiếp thì vội vàng giữ cô lại và bảo cô bình tĩnh, đừng chọc giận “cô chủ” để rồi lại có chuyện không hay."do c f u l l . v n - k h o t r u y ệ n d ị c h m i ễ n p h í"

Chẳng biết có phải vì quá tức giận hay không mà “cô chủ” đang đi bình thường thì đột nhiên khựng lại. Xương khớp trong người cô ta như tự có ý thức riêng, không còn nghe lời cô ta nữa và kêu lên lục cục, tay chân cô ta quờ quạng một cách kỳ lạ. Cô gái tóc dài chứng kiến tất thảy giơ tay bịt miệng, cảm thấy cảnh tượng trước mắt vô cùng đáng sợ.

Trông “cô chủ” bây giờ rất giống con rối gỗ bị người khác giật dây, nhưng vì sợi dây điều khiển con rối đã gặp vấn đề nên cô ta không thể giả vờ làm người bình thường được nữa.

Rồi đột nhiên có thứ gì đó ngã huych xuống đất tạo thành tiếng động rất lớn.

Thời Kim Lam vô thức nhìn về nơi phát ra tiếng động, đó là ở bên ngoài biệt thự.

Cô định ra ngoài xem tình hình thì “cô chủ” vừa lên cơn động kinh đột nhiên xoay người lại. Hốc mắt cô ta lõm xuống, ửng đỏ lên, máu tươi lẫn với mạch máu chảy ra từ khóe mắt.- Bản edit thuộc quyên sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tụt. Cô gái tóc dài hít vào một hơi, “Mắt... Mắt của cô ta, trông cứ như bị người ta móc ra ấy?”

Cô ta vừa dứt lời, “cô chủ” đã lập tức cong ngón tay che kín mặt mình và hét lên thất thanh: “Mắt của tôi! Ai móc mắt tôi rồi! Trả mắt lại cho tôi!”

Cô ta vừa la hét vừa bỏ chạy ra ngoài như kẻ điên.

Thời Kim Lam thấy thế thì vội vàng đuổi theo.

“Mắt tôi! Mắt của tôi! Mắt tôi bị làm sao vậy! Tôi chẳng nhìn thấy gì cải” Cô gái tóc xoăn tức giận gào rống, tiếng hét chói tai nghe mà đáng thương.

Người đàn ông râu ria giữ chặt tay cô ta lại rồi gần giọng: “Cô bình tĩnh lại đi, chỉ là đôi mắt thôi mà, sau khi rời khỏi đây thì cô có thể mua vật phẩm chữa trị.” Bên cạnh hai người họ là chiếc cửa cuốn đã bị dỡ ra nằm trơ trọi dưới đất. Hốc mắt của cô gái tóc xoăn trống rỗng, dưới đất có hai nhãn cầu lăn tròn.

Vừa nãy người đàn ông râu ria không thể phân biệt giữa cô gái tóc xoăn và ma nữ nên đã vô tình móc đôi mắt của cô ta ra.

Cô gái tóc xoăn lại không biết điều này, do cơn đau kích thích nên cô ta càng điên dại hơn, “Có phải là do ma nữ kia không? Có phải là do con ma nữ không có mắt đó không? Tôi muốn giết cô ta! Tôi muốn giết cô tai”

Đương nhiên người đàn ông râu ria không thể nói tất cả là do ông ta phán đoán sai lâm, vì vậy ông ta bèn siết chặt tay cô ta và nói: “Cô ta chết rồi, cô đừng nhúc nhích làm vết thương nặng hơn, đến lúc đó kẻo vật phẩm cũng không chữa lành được.”

Có vẻ lời ông ta nói đã chọc trúng chỗ đau của cô gái tóc xoăn nên cô ta không tức tối gào thét điên cuồng nữa. Cô ta áp tay lên má sờ soạng dòng máu đầm đìa, khóe miệng co giật định buông câu mắng, nhưng sau đó lại tự cảnh cáo chính mình phải bình tĩnh lại.

Cũng tại thằng nhóc khốn kiếp không biết điều kia, nếu anh không đột nhiên sập cửa thì cô ta đã không bị nhốt trong tâng hâm, càng không bị con ma nữ mù kia theo dõi và cướp mất đôi mắt.

Cô gái tóc xoăn nghiến răng trèo trẹo, gắn từng câu từng chữ một: “Tôi! Muốn! Giết! Chết! Cậu! Ta!”

Người đàn ông râu ria thấy cô ta đã tỉnh táo lại thì chậm rãi buông tay cô ta ra, sau đó còn thâm chê bai bàn tay dính đầy máu tươi của cô ta. Trong khi đó trước kia ông ta chưa từng để lộ cảm xúc khác thường của mình trước mặt cô gái tóc xoăn.

“Cũng do cô nóng vội quá, rõ ràng là có thể đợi đến tối mới ra tay mà cô cứ đòi bày mưu tính kế cậu ta ngay ban ngày” Ông ta thản nhiên nói, đôi mắt đảo quanh tâng hâm ngập nắng, cuối cùng dừng mắt lại tại mấy chiếc bình cao bằng nửa người ở trong góc.

Có vẻ là vì hôm qua trời mới đổ mưa nên tâng hầm ẩm thấp, khiến cho thứ được ủ trong bình tỏa ra mùi hôi rất nồng.

Hai người họ đã ở dưới tâng hâm mười mấy phút nhưng vẫn không thích ứng được với mùi hôi nồng nặc này.

“Cô đứng đây đi, tôi phải đi xem dưới tâng hầm này có gì. Người đàn ông râu ria nói.

Ma nữ kia sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện, hơn nữa trông cô ta còn chẳng giống con ma nữ mà ông ta từng nhìn thấy.

Người đàn ông râu ria không thèm để ý phản ứng của cô gái tóc xoăn, ông ta nói rồi bật đèn điện thoại, bước vào sâu trong tâng hầm. Có khoảng năm chiếc bình lớn, miệng bình được bịt bằng giấy dầu và đè lại bằng khúc gỗ nặng. Đây là phương pháp ủ rượu thường thấy ở nông thôn, không ngờ ở đây cũng có.

Bên dưới những chiếc bình lớn có đọng một vũng chất lỏng đỏ sẫm trông như hỗn hợp rượu và nước mưa, tuy nhiên màu chất lỏng đã hơi ngả đen.

Người đàn ông râu ria nhăn mũi muốn ngửi kỹ hơn, nhưng vì mùi rượu ủ quá nồng nên ông ta không thể nhận ra vũng chất lỏng dưới đất là thứ gì.

Ông ta bước vài bước tới trước chiếc bình lớn, lấy găng tay trong ba lô ra và đeo vào.

Cô gái tóc xoăn không biết ông ta định làm gì, cơn đau nhói lên trong mắt khiến cô ta không thể phán đoán hoàn cảnh hiện tại, thế nên chỉ đành nói: “Ông cứ xem đi, tôi ra ngoài đợi ông.” Cô ta đã dùng thuốc chữa trị nên đôi mắt không còn chảy máu nữa, nhưng hai hàng lệ máu vẫn trông rất đáng sợ.

Người đàn ông râu ria thuận miệng đáp một tiếng, không quan tâm cô ta đi đâu.

Cô gái tóc xoăn nhẹ nhàng chạm tay vào hốc mắt trên gò má mình, buột miệng chửi rủa: “Thằng nhãi khốn kiếp! Tôi nhất định phải lấy mạng cậu tai”

Bỗng nhiên có một cơn gió ùa tới thổi tung mái tóc xoăn của cô ta, thế nhưng thân trước và gò má cô ta đều không cảm nhận được làn gió mát.

Hệt như đã có thứ gì đó chắn trước người cô ta và cản mất cơn gió vị rượu.

Cô gái tóc xoăn lấy làm lạ, đang định giơ tay quờ quạng thì lại vấp phải thứ gì đó rất giống chân người. Bất thình lình, một hơi thở ngột ngạt đột nhiên tới gần, kèm với đó là giọng nói nhẹ hãng của chàng thiếu niên: “Tiếc là có vẻ cô không có cơ hội đâu.”

Ngón tay lạnh lẽo đè lên cổ cô gái tóc xoăn, khiến cô ta ngay lập tức cảm nhận được nỗi sợ khi cái chết cận kê. Cô ta vô thức giơ tay lên, nhưng còn chưa kịp dùng vật phẩm thì cánh tay đã siết chặt và vặn sang một bên. Năm ngón tay đè trên cổ cô ta đột nhiên nhấn mạnh, đẩy đầu cô ta xuống ghế đá bên cạnh vườn hoa.

Tiếng kêu rên phát ra từ bên ngoài tâng hầm khiến người đàn ông râu ria vội quay đầu, vừa lúc nhìn thấy cô gái tóc xoăn đang nằm sống soài gân vườn hoa. Trên trán cô ta có một cái lỗ lớn đang chảy máu tươi ồ ạt.

Cô ta cố gắng trợn căng hốc mắt rỗng tuếch, hai dòng máu tươi chỉ mới dừng lại nhờ vật phẩm chữa trị lại phụt ra một lần nữa và chảy xuôi từ khóe mắt xuống cằm, cuối cùng nhỏ giọt xuống vạt áo trước người cô ta. Nhưng trước mặt cô ta lại chẳng có gì cả.

Hai mắt người đàn ông râu ria giãn ra, ông ta lập tức ném khúc gỗ trên xuống và chạy ra ngoài.

Ông ta vội lấy loại thuốc chữa trị có hiệu quả nhanh nhất từ trong ba lô ra mà chẳng do dự chút nào, nhưng khi định sử dụng thì lại nhận được thông báo đối tượng dùng thuốc đã không còn sống nên không thỏa mãn yêu cầu người dùng của vật phẩm.

Lại một trận gió nữa thổi qua làm xôn xao cành lá trong bồn hoa, đồng thời cuốn bay khá nhiều cánh hoa hải đường rực rỡ.

Cô gái tóc xoăn đã chất.

Bỗng nhiên có một loạt tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, là “cô chủ” với mái tóc rối bù đang điên cuồng chạy tới. Cô ta chẳng thèm nhìn người đàn ông râu ria và cô gái tóc xoăn cạnh bồn hoa lấy một cái, mà lập tức xông về phía tâng hầm.

Thời Kim Lam và cô gái tóc dài đuổi theo sau cô ta, bắt gặp gương mặt hung tợn của người đàn ông râu ria và khuôn mặt đẫm máu của cô gái tóc xoăn.

Thời Kim Lam nheo mắt quan sát trạng thái hiện tại của hai người họ.

Cô gái tóc dài hoảng sợ nhìn hốc mắt trống rỗng của cô gái tóc xoăn, ngay lập tức nhận ra cô ta đã chết.

Cô ta muốn nhắm mắt, nhưng lại tự ép mình phải nén nhịn cơn buồn nôn và đưa mắt nhìn đi chỗ khác rồi dò hỏi: “Các ông bị NPC trong màn chơi tấn công à?” Nhưng đương nhiên câu hỏi của cô ta rất vô nghĩa, bởi vì NPC không thể tấn công người chơi trong thời gian an toàn. Mà chỉ có người chơi khác mới có thể giết người thôi. Trong khi ấy hiện tại chỉ còn lại sáu người ở màn chơi, và có bốn người trong số đó có khả năng giết người. Một là người đàn ông lịch thiệp hiện chưa rõ tung tích, hai là Tống Dư Ngộ đã rời đi sau khi bị hai người bọn họ lừa tới đây, và cuối cùng là Thời Kim Lam và cô gái tóc dài vừa bất ngờ xuất hiện.

Người đàn ông râu ria ngẩng đầu nhìn lên hai người bằng ánh mắt u ám.

Vì cái nhìn của ông ta quá đáng sợ nên cô gái tóc dài lập tức trốn ra sau Thời Kim Lam.

Thời Kim Lam nhướn mày nói: “Bạn đồng hành của ông chết rồi, ông định giết cả bọn tôi đấy à?”

Người đàn ông râu ria nghiến răng cười lạnh: “Thằng nhóc lúc trước đi cùng các cô đâu?” “Ông hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai? Tôi có phải con giun trong bụng cậu ấy đâu? Lúc sáng bọn tôi đã tách ra rồi. Sao? Ông nghi ngờ cậu ấy đã giết cô ta à?” Thời Kim Lam hỏi lại.

Đầu óc cô rất nhanh nhạy, chẳng mấy chốc đã suy đoán được tình hình hiện tại, híp mắt bảo: “Ông không nghi ngờ những người vừa xuất hiện đúng lúc như bọn tôi mà lại nghi ngờ cậu ấy, xem ra trước đó các ông đã làm gì người ta rồi.”

Cô khoanh tay trước ngực, ngón trỏ gõ từng nhịp thật mạnh lên khuỷu tay, nhưng ngược lại giọng nói lại nhẹ như mây: “Sao ông không nghỉ ngờ cái tên đeo mắt kính ấy? Cái chết lúc sáng của tên để tóc mào gà vẫn chưa sáng tỏ, có khi hung thủ là người chơi tên đỏ có đam mê sát hại người chơi khác không biết chừng.”

Thời Kim Lam cố tình nhấn mạnh hai chữ “tên đở”. Người đàn ông râu ria nhìn chằm chằm cô, thấy cô không định nói tiếp sau khi dứt lời thì chuyển tâm mắt sang người phụ nữ vừa xông vào tâng hầm.

Một âm thanh giòn giã vang lên, là tiếng gốm sứ vỡ vụn. “Cô chủ” nở nụ cười điên dại giơ cao khúc gỗ nặng trịch trong tay, hai mắt nhìn chằm chằm cái xác vừa lòi ra từ chiếc bình vỡ nát, sau đó cô ta thẳng tay ném khúc gỗ xuống!

xx**% 89 xx**%
Bình Luận (0)
Comment