Chương 127: Đêm trước khi đi săn
Chương 127: Đêm trước khi đi săn
“Chúng ta đi ra ngoài hơn một tháng, tiếp tế không quá đầy đủ, trước khi chính thức khai chiến có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, lần này dẫn các ngươi trải qua lần săn giết Boss vương cấp này sẽ về khu an toàn.” Lý Bưu nói, tiếp tục dẫn đội tiến lên.
Thực lực của tiểu đội Mãnh Hổ không tệ, một tháng qua Lý Bưu, Trần Nguyệt Linh, Hoa Tử Nhan chủ yếu phụ trách chiến đấu, Viên Trụ và Noãn Noãn bổ đao hoàn thành đánh giết để tăng đẳng cấp.
Ba người chức nghiệp nhị giai cấp bậc cao dẫn đội, lại săn giết một số dã thú yếu kém, tiêu hao không lớn nên chống đỡ hơn một tháng.
Đẳng cấp của Viên Trụ và Noãn Noãn đều đạt đến cấp 9.
Không lâu sau, mưa đá gió bão trước mặt đột nhiên yếu xuống.
Ngay phía trước tiểu đội Mãnh Hổ khoảng hai ba trăm thước xuất hiện một hòn đảo cực lớn.
Viên Trụ và Noãn Noãn không khỏi mở to hai mắt nhìn.
Điều khiến bọn họ khiếp sợ không phải hòn đảo kia, mà là bên ngoài hòn đảo có mấy vạn đội ngũ Huyền Vũ công hội đang trú đóng ở đây!
Bọn họ đã bao vây Vĩnh Đống đảo!
“Trời ạ, nhiều đội ngũ như vậy!” Viên Trụ không khỏi dừng bước, trong lòng hoảng sợ, “Đây chính là thực lực của Huyền Vũ công hội?”
“Không phải!” Lý Bưu từ tốn nói, “Đây chỉ là lực lượng chủ lực của Huyền Vũ công hội ở phân bộ khu 18, chắc là có một vạn sáu ngàn đến một vạn tám ngàn chia thành đội mười người, toàn bộ là chức nghiệp chiến đấu hoặc là phụ trợ chiến đấu nhị giai max cấp trở lên.”
Viên Trụ lại trợn to mắt.
Đội hình như vậy gần 200 ngàn tinh anh cường giả, vậy mà hai lần trước bọn họ đi săn đều thất bại?!
Rốt cuộc Băng phong ngư nhân lĩnh chủ kia là sự tồn tại gì.
…
Trên mặt Vĩnh Đống hồ, một tiểu đội ba người đang đi ngược gió.
“Khải đội, có lạnh không, ta ôm ngươi sẽ tốt hơn chút.” Nguyễn Ngữ nói.
Chỉ một năng lực kháng lạnh, U linh khải giáp, Ám dạ trường khố của Giang Khải đều là loại coi trọng nhanh nhẹn, hiển nhiên hiệu quả không được tốt lắm, dù hắn quấn Ám dạ phi phong thì hắn cũng là người lạnh nhất.
Giang Khải dùng ánh mắt vô cùng ghét bỏ liếc nhìn Nguyễn Ngữ một cái, vừa nghĩ đến hành động của Nguyễn Ngữ với U linh nữ yêu, Giang Khải lại càng lạnh hơn.
“Không, không cần… Ta không lạnh, cạch cạch cạch cạch…” Giang Khải cóng đến mức răng đánh vào nhau.
Mẹ nó, sớm biết vậy đã giữ lại món Tuyết hồ ngoại giáp cực dày kia!
“Khải đội, ta lại nghiện rượu…” Nguyễn Ngữ ấp úng nói.
“Uống đi.” Giang Khải khinh thường nói.
Gần đó có rất nhiều đội ngũ, lúc bọn họ thấy ba người đều không nhịn được bàn tán.
“Đội ngũ ba người?”
“Người kia hình như là Thầy phong thủy Hồ bán tiên ở khu an toàn! Hít… Chính là hắn, ta nhớ ra hắn! Còn có một người hình như là Tửu quỷ?!”
“Tửu quỷ? ĐM, đúng vậy, một Thầy bói, một Tửu quỷ, còn có một người không có trang bị ra dáng, ba người bọn họ đến nơi này… Là đến tìm cái chết?”
“Tùy tiện xuất hiện một ngư nhân cũng có thể ăn bọn họ!”
Một đội ngũ ba người vốn vô cùng hiếm thấy, đội nghĩ bình thường ít nhất cũng phải năm người, huống chi tiểu đội kia còn bao gồm một Thầy bói, một Tửu quỷ!
Ngay lúc tiểu đội Hỏa Thần chật vật tiến lên trong cơn gió mạnh, đột nhiên mặt băng dưới chân bọn họ xuất hiện một vài khe nứt.
Một lát sau, mặt băng đột nhiên nổ tung, xuyên qua tầng băng thật dày, một bóng người màu xanh lục thoát ra từ dưới tầng băng!
Bóng dáng phá vỡ tầng băng, nhảy lên thật cao, vững vàng rơi xuống trước mặt ba người Giang Khải.
“Là Song giác ngư nhân!” Hồ Ngôn kêu lên một tiếng.
Đây là một ngư nhân to lớn mọc ra bốn chi, hình thể khoảng 2.5m, cả người bao trùm lân phiến, vây cá màu đỏ kéo dài theo chiều dài cột sống sau lưng, trên đỉnh đầu xuất hiện hai cái râu dài giống như cá lồng đèn, miệng há to lộ ra hàm răng sắc bén như cá Piranha.
Tay của ngư nhân kia cầm một thanh xiên cá trong suốt dài hơn hai mét, đang ngước đôi mắt màu đỏ nhìn chằm chằm con mồi trước mắt.
Bên cạnh có hai ba đội ngũ phát hiện tình huống bên này, lập tức dừng lại.
“Để bọn họ tiêu hao chút thể lực của ngư nhân, chúng ta nhân cơ hội đánh giết Ngư nhân!”
“Ngươi cũng quá coi trọng bọn họ, ta đoán không sai, trong vòng mười giây Ngư nhân sẽ giết chết toàn bộ ba người kia.”
Hình thể ngư nhân không to lớn bằng hắc viên, nhưng không có ai nghi ngờ sự nguy hiểm của con Song giác ngư nhân này vượt xa hắc viên, vượt xa Thiết giáp tích long!
Nhưng cũng vì ngư nhân có được thuộc tính nhanh nhẹn cực mạnh, quan trọng nhất là…
Mọi người đánh giết dã thú dựa vào trang bị xuất sắc, ngư nhân cũng có được “trang bị” khá hoàn chỉnh!
Trong tay ngư nhân này cầm một cây xiên cá hàn băng trong suốt sáng long lanh, loại băng xiên này có độ cứng cực cao, có lực đâm xuyên cực mạnh! Lân phiến trên người nó không chỉ có hiệu quả phòng ngự cực mạnh, hơn nữa bên ngoài còn bao trùm miếng băng mỏng cực kỳ bóng loáng, nếu góc độ công kích có chút sai lầm sẽ tùy tiện trượt ra khỏi lân phiến.